Kim Diệu sững người trong giây lát.
Trình Thúc Vãn gặp quá nhiều tiểu minh tinh và người mẫu, tám trong số chín người đều đã dùng dạng mánh khoé này để thông đồng hắn.
Trong đầu hắn loé lên bộ dáng của Kim Diệu, dáng dấp không tệ có thể làm món khai vị. Nhưng nghĩ đến cậu ta là bạn bè của Vương Vị Sơ, hứng thú của Trình Thúc Vãn đã giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, loại hành động chủ động dán mình lên của Kim Diệu đã làm dịu đi sự không vui trong lòng Thúc Văn.
Vương Vị Sơ có biết rằng bạn của cậu đã thông đồng với hắn như thế này không?
Trình Thúc Vãn nói: “Muốn gì thì cứ tiếp tục cố gắng hơn đi.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Sau đó hắn quay người lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, cả Bắc Kinh ai cũng biết hắn là gay, hôm trước vừa tới công ty phỏng vấn một sinh viên đại học, đã mập mờ bày ra chỗ tốt với hắn.
Vậy thì người này đi.
Trình Thúc Vãn thầm nghĩ.
Ở đầu bên kia điện thoại, Kim Diệu có bối rối, cậu ta không đoán được Trình Thúc Vãn đang nghĩ gì, vì vậy anh chỉ gửi một tin nhắn WeChat cho Vương Vị Sơ, hẹn cậu gặp nhau ở quán cà phê.
[ Nếu cậu không đến, tớ sẽ luôn đợi cậu. Tớ thực sự rất lo lắng cho cậu.]
Sáng ngày hôm sau Vương Vị Sơ mới nhìn thấy tin nhắn Wechat.
Hắn xoa nhẹ tóc cậu ơi ngạc nhiên vì đêm qua cậu ngủ rất ngon.
Vương Vị Sơ thực sự không muốn ở lại Trình gia.
Biệt thự của Trình gia rất lớn, nhưng nó khiến cậu có cảm giác bức bối.
Cậu cúi đầu đáp một tiếng [Ừm], rồi đứng dậy đi rửa mặt. Cậu nhìn vào gương, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không thay quần áo.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn mặc như thế này, giống như một thiếu gia được nuông chiều trong một gia đình giàu có. Nó khiến cậu có một loại ảo tưởng là có ai đó yêu cậu.
Vậy cậu sẽ tham lam cảm thụ ảo tưởng này thêm một chút nữa.
Vương Vị Sơ nhỏ giọng tự nhủ trong lòng.
Vương Vị Sơ tìm thấy Kim Diệu bên ngoài quán cà phê mà cậu thường lui tới.
Kim Diệu sững sờ khi nhìn thấy Vương Vị Sơ, Vương Vị Sơ cũng sững sờ khi nhìn thấy cậu ta.
Sắc mặt của Vương Vị Sơ hồng nhuận, cách ăn mặc quý khí. Kim Diệu lại bởi vì một đêm ngủ không ngon, hai mắt sưng vù, dưới mắt xanh đen, trạng thái làn da cũng xấu đi rất nhiều.
Kim Diệu nghiến răng nghiến lợi: “... Tại sao cậu lại thay quần áo khác? Trình tổng mua cho cậu?”
Lần này Vương Vị Sơ dừng lại nói: “Không phải.”