Người Trình gia và cha mẹ của Sầm gia đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ và cha Trình đang nói đến một hạng mục mới trong tay Trình Thúc Vãn.
Tiếng bước chân đột nhiên tới gần.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Người bước xuống có dáng người cao, thẳng tắp của một thanh niên, nhưng khuôn mặt lại vẫn có chút non nớt, mang theo vài phần thiếu niên ngây ngô.
Ăn mặc như một tiểu hoàng tử.
Trình Thúc Vãn cau mày.
Những người còn lại trong Trình gia cũng hơi ngạc nhiên.
Tại sao Vương Vị Sơ lại thay quần áo?
Nhưng họ chưa kịp mở miệng, mẹ Sầm đã cười và nói: "Đây là quần áo trước đây của Sầm Nghiêu. Con mặc chúng cũng được đấy. Hình như quần hơi dài một chút... Nhưng quần áo trông cũng vẫn đẹp, giống như phong cách đang thịnh hành nhất hiện nay."
Vương Vị Sơ sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy bộ quần áo ôm sát người mình trở nên nóng rực.
Hoá ra chúng là của Sầm Nghiêu à?
Sao Sầm Nghiêu lại dám… để cậu mặc nó?
Tất cả mọi người đang nhìn cậu với ánh mắt dò xét.
Vương Vị Sơ có chút lo lắng, nhưng để không bị nhìn thấy, cậu chỉ có thể cố hết sức kéo căng cằm, giữ nguyên vẻ mặt, sau đó vững vàng bước từng bước, tìm một góc hẻo lánh để ngồi xuống.
Ánh mắt của Trình Thúc Vãn vây quanh cậu đánh giá một vòng.
Hắn luôn cảm thấy hình như Vương Vị Sơ đã thay đổi ở chỗ nào đó.
Không chỉ có cách ăn mặc thay đổi, mà sâu xa hơn, có một thứ gì đó cũng phát sinh biến hóa...Cậu không còn vô cảm giống như trước đây nữa mà lại lộ ra một loại cảm giác như thể đôi mắt cá chết trước kia đột nhiên bừng sáng lên như ngọc trai.
Lúc này mẹ Sầm lại nói: “Con ngồi xa thế làm gì?” Mẹ Sầm đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng vỗ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi ở đây đi.”
Người Trình gia nhìn nhau, nhất thời không hiểu được thái độ của Sầm gia.
"Mau ngồi đi." Mẹ Sầm thúc giục nói.
Lúc này Vương Vị Sơ mới đứng dậy bước tới và ngồi xuống.
Mẹ Trình cười hỏi: "Tại sao con lại thay quần áo?"
"Hôm qua cậu ấy làm đổ rượu lên người, Nghiêu Nghiêu liền tìm quần áo cũ của nó đưa cho cậu ấy." Mẹ Sầm tính tình hồn nhiên ngây thơ, mảy may không có phát giác được thâm ý trong lời nói, cười cười nói, sau đó yêu cầu người giúp việc đi bưng trà cho Vương Vị Sơ.
"Thì ra là thế." Mẹ Trình thở phào nhẹ nhõm, bà thầm nghĩ, chắc hẳn là đã nể mặt Thúc Văn rồi. Dù sao trong quá khứ Sầm gia đã từng đối xử với Thúc Văn giống như thể hắn chính là con trai hoặc cháu trai của họ.