Chương 46

Tên thật: Draco Malfoy

Sinh nhật: 5 tháng 6

Sở thích: Quidditch, Sweet Tooth

Sở thích: Đùa giỡn gia tinh và ta

người hâm mộ lựa chọn: Dad, Mom, Ella Wendling (A Little Animal Like a Cat and a Ugly Dying Dragon)

Cô sững sờ trong chớp mắt, không biết là nguyên bản thích kéo tự kỷ, hay là sự thật vốn là như thế.

Cô không thể không tiếp tục lật qua lật lại, mỗi trang đều viết những chuyện thú vị hàng ngày của cô với Draco.

Hôm nay Draco nhất định phải dạy ta cưỡi Quidditch! Tôi có chút sợ độ cao, nhưng tôi không nói cho anh biết. Tôi phát hiện ra rằng tôi không thích nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ấy, và anh ấy ở ngay sau lưng tôi. Quidditch của Draco rất lợi hại, nó là một cậu bé tài năng và thông minh, chắc chắn sẽ giành được cúp sau này!

- Có trời mới biết tại sao mẹ lại giao con cho dì Narcissa trông coi, con thích dì Narcissa, nhưng ngài Malfoy, chú Lucius thật sự có chút đáng sợ. Nhưng tôi luôn làm cho nhà anh ta và con trai anh ta gà bay chó sủa......

- Qua vài năm nữa ta sẽ trở thành một người lớn, đứng ở bên cạnh hắn.

Trang cuối cùng chỉ có một câu này.

Trong trí nhớ của Ella, không có quyển nhật ký này.

Thì ra tiểu cô nương kia đã từng là như vậy, sống động lại thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Draco, mà mong muốn của nàng, là vẫn đứng ở bên cạnh hắn.

Nàng lại nhớ tới ánh mắt của hắn tối nay.

Nàng thật sự quen biết Draco, không quá nửa năm. Với Harry cũng vậy. Nếu tính theo tuổi thật, Ái Lạp Bỉ lớn hơn bọn họ một chút, nàng thề nàng không có lý do gì vì nửa năm giao tình này mà khó chịu như thế.

Ích kỷ mà nói, thế giới ma pháp không liên quan đến cô, tất cả mọi người không liên quan đến cô. Cô không muốn quản, không thể xem như bạc tình.

Nhưng, ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao vẫn rơi vào trong vòng xoáy. Cho tới nay nhận thức của nàng đối với mình cũng không phải là một người mềm lòng nhân từ.

Hiện tại còn kịp, hết thảy kiếp nạn vẫn chưa bắt đầu, nàng còn kịp bứt ra. Mượn cơ hội này, cầu về cầu đường về, thảm nhất chỉ là không có bằng hữu, không có Draco.

Vậy tại sao lại như vậy? Ella suy nghĩ rất nhiều ngày, chỉ có hai chữ bản năng mới có thể giải thích.

Tiếp cận họ là bản năng của cô.

Thích kéo hít thật sâu vào một ngụm không khí lạnh lẽo của rạng sáng. Những chuyện lạnh lùng mà cô nghĩ, cô biết rõ mình không làm được. Cô không thể chống lại bản năng không thể giải thích đó.

Bạn có thể dũng cảm hơn không?

Cô tự hỏi mình.

Ngày hôm sau, Ái Lạp là người đầu tiên rời khỏi phòng nghỉ.

Ron buồn ngủ nheo mắt lại thành một cái khe, Hermione cảnh cáo nó nếu không chăm chỉ một chút sẽ trượt, nó đành phải dậy sớm ôn tập.

Hội trường lúc này trống rỗng, khăn quàng cổ Ái Lạp bay lên theo cô chạy bộ, cô chạy nhanh đến trước mặt Ron, anh gần như không nhìn rõ.

Sớm như vậy, chẳng lẽ anh cũng sợ..."Lời còn chưa dứt, cô gái đã nghiêm túc ngắt lời anh.

Ron! Harry đâu?

Ron nhất thời có chút bối rối, hắn rất tin tưởng Ái Lạp không sai, nhưng ba người bọn họ dự định xông vào chuyện Tam Đầu Khuyển trông coi, không muốn liên lụy Ái Lạp. Mấy lần trước đã khiến cô rất khó làm, chuyện này không thể liên lụy đến cô nữa.

Hành động nguy hiểm để bảo vệ Hòn đá Phù thủy, hãy để nó cho họ!

Ella không để ý đến sự che giấu của anh, cô cúi người xuống, dùng thái độ nghiêm túc nói: "Ron, vậy anh nghe cho kỹ, tôi dám cam đoan với các anh, người muốn lấy được Hòn đá Phù thủy không phải Snape, mà là người khác.

Vừa dứt lời, cảm giác đau đớn trong lòng lại tới nữa.

Ron nhìn nàng như đinh đóng cột, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi biết người kia là ai?