Đầu bị đè xuống, trước mắt Quan Quan chỉ còn là một màn đen tối, cô hoàn toàn không nghe thấy lời nam nhân đang nói.
Cô muốn ngẩng đầu nhưng không thể, chỉ có thể duỗi tay kéo lấy áo của anh, giãy giụa, “Đừng đè đầu tôi, buông ra! Chử Quân!”
Nhưng áp lực ở sau gáy không những không giảm mà ngược lại còn khiến cô cảm thấy những chuyển động mạnh hơn.
Anh lại bắt đầu nữa rồi!
Quan Quan vẫn còn lo lắng về Tô Thanh Hòa, không khỏi sốt ruột. Cô cọ bên này, cọ bên kia vào l*иg ngực rắn chắc, cuối cùng cũng khiến lực ấn của anh giảm bớt. Cô giãy giụa ngẩng đầu lên, nhận ra họ đã đi ra khỏi phòng nghỉ, vội nói: “Chờ đã, tôi còn có chuyện ——”
“Tiểu thư Quan Quan, cô yên tâm, chuyện của bạn học Tô Thanh Hòa tôi sẽ xử lý. Muộn nhất là 6 giờ chiều hôm nay, tôi sẽ báo cáo kết quả cho cô.”
Chàng trai trẻ mặc vest, giày da cười tươi, ló đầu ra nhưng nhanh chóng rụt lại.
Quan Quan chưa kịp nhìn rõ mặt người đó, chỉ đành giãy giụa, đưa một tay ra níu lấy cánh tay của Chử Quân, mượn sức ló đầu ra phía sau xem, “Anh là…?”
“Tôi là A Mịch, trợ lý đặc biệt của thiếu gia. Về sau nếu cô có vấn đề gì, cứ liên hệ với tôi nhé ~“
Lời nói nhẹ nhàng, ngữ điệu ấm áp và gần gũi, ai nghe cũng cảm thấy dễ chịu, không nỡ giận dỗi.
Nhưng ——
Cô vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Nhìn A Mịch đứng trước cửa phòng nghỉ, không theo kịp, cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông lạnh lùng bên trên, “Chử Quân, có phải anh ta hiểu lầm gì không?”
Còn nói sẽ báo cáo với cô, rốt cuộc A Mịch là trợ lý của anh ấy hay của cô đây? Sao lại cung kính với cô như vậy?
Sau khi bước xuống cầu thang, Chử Quân mới cúi đầu liếc nhìn cô một cái. Anh chú ý đến sự giãy giụa của cô khiến bờ vai trắng mịn của cô lộ ra, lập tức ánh mắt trở nên nghiêm nghị, “Kéo áo lại đàng hoàng!”
Cô vội kéo lại áo khoác, nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi, “Trợ lý của cậu ——”
“Quan Quan!”
Giọng anh lạnh như cắt.
Không nói thì thôi.
Dù sao chuyện đó cũng không liên quan gì đến cô.
Quan Quan cố đè xuống cảm giác kỳ lạ trong ngực, chuyển sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh.
Anh đang giận như vậy, nếu biết vết trên người cô là do cô tự làm, liệu có tức giận hơn không?
Có nên nói thật với anh hay không?
Quan Quan lén lút nhìn anh vài lần, xác định anh vẫn đang giận, liền im lặng nuốt ý định nói ra sự thật vào trong lòng.
Tại ngã tư, tài xế đã chờ sẵn bên chiếc xe.
Sau khi lên xe, cô lập tức khép chặt áo khoác, tranh thủ che lại tay áo đang trễ xuống. Nhưng khi ngẩng đầu lên, người đàn ông đã ngồi bên cạnh cô.
Lúc này Quan Quan mới để ý, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chất vải mềm mại. Không có gì lạ khi nãy cô chỉ kéo nhẹ đã khiến anh phải để ý.
Chú ý đến ánh mắt tò mò của cô, Chử Quân lạnh lùng liếc nhìn cô, “Muốn sờ nữa sao?”
“Không, không!” Quan Quan lắc đầu liên tục, rồi chần chừ nói, “Chử Quân, cái áo sơ mi của anh…”
Cô chỉ vào vết hồng không đều trên áo sơ mi của anh. Khi anh cúi xuống nhìn, cô lập tức bày tỏ sự vô tội của mình.
“Tôi không cố ý chạm vào người cậu , tại cậu cứ nhất quyết ấn đầu tôi xuống thôi. Nhưng cậu yên tâm, son môi này là do đàn anh tôi tự tay làm, dễ rửa lắm, sẽ không ——”
“Đàn anh của em làm son môi cho em à?”
Giọng nói lạnh lùng của Chử Quân khiến Quan Quan lập tức ngừng lại, cô cảm nhận rõ sự nguy hiểm từ câu nói ấy.
Cô biết mình vừa nói sai gì đó, liệu có chạm vào giới hạn của “Thái tử gia” này không?