Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 1.8: Quỷ Phù Dung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong đầu như có một sợi dây bị kéo căng, Tɧẩʍ ɖυng ngẩng đầu lên.

Tả Lam vẫn chưa xuống.

Tiêu Chấn Phong và Thượng Chỉ trở về từ bên ngoài, tinh thần sảng khoái.

Tɧẩʍ ɖυng vừa uống cháo vừa nói với họ: “Vu Nghị và những người khác đã chết rồi.”

Tiêu Chấn Phong không cảm thấy gì, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn ta. Hắn đặt tiền lên quầy, yêu cầu chưởng quầy chuẩn bị một bữa sáng phong phú hơn.

Thượng Chỉ có vẻ hơi ngạc nhiên.

Tɧẩʍ ɖυng biết cô ta đang giả vờ.

Uống xong cháo, không nói thêm gì với họ, Tɧẩʍ ɖυng tìm tiểu nhị, đưa cho một trăm tệ: “Cậu biết Đào Hoa hiện đang ở đâu không? Bà ấy trước kia là ca kỹ thanh nhạc ở lầu Xuân Mãn, Đào Hoa ấy.”

Tiểu nhị liếc Tɧẩʍ ɖυng một lúc lâu, cười nói: “Tôi định lấy của cô năm trăm tệ nhưng vì cô nói vậy, tôi chỉ lấy một trăm thôi.”

“Đào Hoa sống trong con hẻm đối diện với quán rượu, căn nhà ở trong cùng là của cô ấy.”

Tɧẩʍ ɖυng cảm ơn rồi ra ngoài mua một ít bánh ngọt, trên đường đến con hẻm, cô tự hỏi, mình đã nói gì mà khiến tiểu nhị giảm tiền vậy?

Đến trước cửa nhà Đào Hoa, cô dừng lại, chợt nhận ra điều gì đó.

Có thể tiểu nhị hài lòng vì khi cô nhắc đến Đào Hoa, cô đã nói là “ca kỹ thanh nhạc trước kia ở lầu Xuân Mãn”, chứ không phải “bạn của Phù Dung”.

Thử nghĩ mà xem, Phù Dung gây ra chuyện lớn như vậy...

Đào Hoa từng là bạn của nàng, sống ở thị trấn này sẽ trải qua những gì sau cái chết của Phù Dung?

Dù bà ấy là bạn của Phù Dung, nhưng trước đó, bà ấy cũng là một người độc lập.

Bà ấy tên là Đào Hoa, không phải “bạn của Phù Dung”, cuộc sống của bà ấy không nên hoàn toàn gắn liền với Phù Dung.

Cửa nhà Đào Hoa có vẻ hơi tồi tàn, cánh cửa gỗ cứ rung lắc khi chạm vào, phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.

Tɧẩʍ ɖυng gõ cửa và hỏi: “Xin hỏi, có ai ở nhà không?”

Bên trong có tiếng bước chân.

Cửa mở ra, một người phụ nữ tóc hoa râm mặc áo vải xanh hỏi: “Cô tìm ai?”

Cuộc sống đã để lại dấu vết trên bà, nhưng vẫn có thể thấy hồi trẻ bà là một người đẹp.

Tɧẩʍ ɖυng lễ phép nói: “Chào bà, tôi tìm Đào Hoa.”

Người phụ nữ đã quen với việc mở cửa, nói: “Đến hỏi chuyện Phù Dung phải không? Tôi chính là Đào Hoa.”

Tɧẩʍ ɖυng đáp và đưa bánh ngọt trong tay cho bà: “Tôi đến để hỏi thông tin, cảm thấy không nên đến tay không nên đã mua một ít bánh ngọt, xin hãy nhận ạ.”

Biểu cảm lạnh lùng của Đào Hoa có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, sau khi nhận bánh ngọt, bà lấy một cái ghế dài ra sân, ngồi xuống cùng Tɧẩʍ ɖυng.

“Cô muốn hỏi gì? Về Phù Dung và Trần Quảng Niên? Hay là về Ngô tiểu thư?”

Chưa để Tɧẩʍ ɖυng mở miệng, Đào Hoa đã nói như đã quen thuộc, như thể đã trả lời nhiều lần rồi.

“Phù Dung và Trần Quảng Niên không phải là tình nhân. Phù Dung yêu Trần Quảng Niên, nhưng Trần Quảng Niên chỉ coi cô ấy như em gái cùng quê.”

“Phù Dung hồi nhỏ cũng là tiểu thư nhà giàu, là bạn thanh mai trúc mã với Trần Quảng Niên. Hồi nhỏ, hai gia đình đã hứa hẹn hôn sự của họ. Sau đó, gia đình cô ấy bị anh trai của cô ấy làm cho phá sản, cô ấy bị bán vào lầu Xuân Mãn.”

“Dù là tiểu thư nhà giàu, nhưng cô ấy không biết cầm kỳ thi hoạ, không biết chữ, chỉ có vẻ ngoài nổi bật, còn lại không khác gì các cô gái bình thường. Khi mới đến, cô ấy chịu không ít khổ sở.”

“Sau đó, cô ấy trở thành đầu bảng, đã luyện được một trái tim sắt đá. Ai ngờ khi gặp Trần Quảng Niên, trái tim sắt đá ấy đã tan chảy trước sự lịch thiệp của Trần Quảng Niên.”

Khi Đào Hoa nói đến đây, giọng bà chuyển hướng: “Tính tình Phù Dung có phần cực đoan, nhưng tâm hồn cô ấy lương thiện. Tôi tin rằng cô ấy sẽ không hại người.”

Nhưng tối qua Phù Dung vừa gϊếŧ ba người.

Tɧẩʍ ɖυng tự hỏi: “Tôi biết Trần Quảng Niên không có cảm tình với Phù Dung, chắc chắn anh ta yêu Ngô tiểu thư.”

Đào Hoa nghe vậy, hơi ngạc nhiên nhìn Tɧẩʍ ɖυng, gật đầu: “Đúng vậy. Ngô tiểu thư và Trần Quảng Niên đều được giáo dục kiểu mới, hai người là tri kỷ của nhau, nam tài nữ sắc.”

Tɧẩʍ ɖυng: “Tôi chủ yếu muốn hỏi, trong câu chuyện này, có phải còn có người thứ tư không?”

Con ngươi Đào Hoa co rút, ngẩn ra một lúc, rồi cười nói: “Suốt nhiều năm qua, cô là người duy nhất phát hiện ra người thứ tư này.”

Tɧẩʍ ɖυng hơi ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi: “Có phải là bố của đứa trẻ trong bụng Phù Dung không?”

Đào Hoa lắc đầu, thương cảm nói: “Đó là nguồn gốc mọi sự đau khổ của Phù Dung. Tôi nghĩ, chỉ khi kẻ này nhận được sự trừng phạt thích đáng, Phù Dung mới có thể thoát khỏi sự oán hận.”

Tɧẩʍ ɖυng nghĩ: Có nghĩa là, để hoàn thành trò chơi này, phải tìm ra người thứ tư và để kẻ này nhận được báo ứng?

Nhưng trò chơi này có ý nghĩa gì?

Tại sao Lâm Mi lại tham gia?

Tɧẩʍ ɖυng sờ vào chiếc nhẫn trên ngón cái, từ miệng Đào Hoa, cô nghe được câu chuyện về người thứ tư mà chưa từng ai nhắc đến.

“Phù Dung có một người anh. Anh trai cô ấy cũng giống như Trần Quảng Niên, là một tài tử, nhưng đã lạc lối, học cách hút thuốc phiện. Trong thời loạn lạc, nhà máy của nhà Phù Dung bị phá hủy trong chiến tranh, bố mẹ cô ấy đều qua đời cả.”

“Cô ấy và anh trai chỉ còn dựa vào nhau. Kết quả, anh trai cô ấy mắc nợ cờ bạc rồi bỏ trốn, chủ nợ đã bán Phù Dung vào lầu Xuân Mãn để gán nợ.”

“Sau năm năm, Phù Dung gặp lại Trần Quảng Niên và anh trai của cô ấy. Anh trai cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn chứng nào tật nấy. Phù Dung không muốn gặp anh trai mình, nhưng anh ta cứ quấy rối cô ấy, đòi cô ấy cho tiền.”

“Có một lần, Phù Dung bị anh trai lừa ra ngoài, khi trở về thì người đầy…” Đào Hoa hít một hơi, không nỡ nói tiếp, nhưng bà vẫn kể: “Tôi hỏi Phù Dung, cô ấy nói anh trai đã bán cô ấy cho những gã bạn xấu của anh ta. Sau đó, Phù Dung mang thai.”

“Sau đó nữa, Phù Dung chết… Anh trai cô ấy cũng biệt tăm từ đó. Có lẽ, anh ta cũng đã chết rồi.”

Tɧẩʍ ɖυng nghe xong, trong lòng đầy cảm xúc hỗn tạp.

Cô vừa từ xã hội pháp chế đến thế giới này, vừa là trò chơi, vừa là ma quái, lại còn có những chuyện lố bịch như vậy...

Tất cả những điều này đã gây cho cô một cú sốc tâm lý.

“Đã ba mươi năm trôi qua rồi, cô đến cũng thật đúng lúc, ngày kia là sinh nhật của Phù Dung.” Đào Hoa thở dài, mở bánh ngọt Tɧẩʍ ɖυng mang đến: “Là bánh đậu xanh.”

Tɧẩʍ ɖυng đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Ông chủ nói bánh đậu xanh của quán ông ấy làm rất đặc biệt, vậy nên tôi đã mua thử. Bà không ăn được bánh đậu xanh ạ? Xin lỗi, tôi không biết.”

Đào Hoa lắc đầu, cắn một miếng bánh đậu xanh: “Bánh đậu xanh vẫn giữ hương vị như trước. Phù Dung ngày xưa rất thích ăn món này. Mỗi lần Trần Quảng Niên đến thăm cô ấy thì đều mang theo một gói bánh đậu xanh như vậy. Anh ta không biết, Phù Dung thích món này chỉ vì nó rẻ.”

Bà lại lấy một miếng, gói lại phần còn lại đưa cho Tɧẩʍ ɖυng: “Loại bánh đậu xanh này dùng để cúng người chết. Ở đây có một phong tục, khi người chết, trước khi chôn cất, người ta sẽ nhét một miếng bánh vào miệng để khi đầu thai, họ sẽ không bị đói.”

Tɧẩʍ ɖυng ngẩn người: “Xin lỗi, tôi không biết…”

Đào Hoa cười nói: "Không sao, cứ mang về đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »