Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 1.5: Quỷ Phù Dung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Chấn Phong gọi tiểu nhị đến trước mặt, lấy ra mười tệ: "Chuyện của Phù Dung và Trần Quảng Niên kia, cậu lại tỉ mỉ cho tôi."

Thượng Chỉ và Tɧẩʍ ɖυng cô cảm bê bát cháo ngồi xuống bàn Tiêu Chấn Phong.

Tiêu Chấn Phong cũng không tức giận, ngược lại đắc ý. Như là hai người họ tới gần đã thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của hắn ta.

Tiểu nhị lắc lắc tay: "Ngài đuổi ăn mày đi hả."

Tiếu Chấn Phong lại bỏ thêm mười tệ.

Tiểu nhị tiếp tục xua tay: "Chỗ tôi có thứ các ngài cần nhất à nha."

Tiếu Chấn Phong cắn răng, thêm đến một trăm tệ, tiểu nhị vẫn xua tay.

Mặc dù Tɧẩʍ ɖυng không biết gì, nhưng rõ ràng game này có liên quan đến Phù Dung.

Cô không có ý định chiếm cái lời của Tiêu Chấn Phong, lấy ra một trăm tệ.

Tiểu nhị vẫn xua tay: "Không thành tâm, tôi tới bàn khác."

"Chờ chút!" Thượng Chỉ cũng móc ra một trăm tệ.

Bước chân tiểu nhị mặc dù dừng lại nhưng vẫn mỉm cười không nói.

Cho đến khi mỗi người ở đây móc ra một trăm tệ, tiểu nhị mới cất tiền vào trong túi, kể: "Nói đến Phù Dung và Trần Quảng Niên, tất cả mọi người nói hai người bọn họ là một đôi gian phu da^ʍ phụ."

"Nghe người khác kể lại, Phù Dung và Trần Quảng Niên là một đôi tình nhân. Phù Dung là đầu bảng của lầu Xuân Mãn, dung mạo xinh đẹp. Trần Quảng Niên là du học sinh, dáng dấp cũng phong độ tuấn tú lịch sự."

"Nhưng hai người này lòng lang dạ sói, thấy lão gia nhà họ Ngô bệnh nặng bèn liên hợp hòng bí mật lừa gạt lấy tiểu thư duy nhất của nhà họ Ngô, chiếm đoạt tài sản của nhà họ Ngô. Như vậy, Trần Quảng Niên có thể chuộc thân cho Phù Dung, hai người bọn họ sẽ có thể tiêu dao khoái hoạt."

"Kết quả ngày Trần Quảng Niên thành thân với tiểu thư nhà họ Ngô, Phù Dung đột nhiên đổi ý, muốn Trần Quảng Niên bỏ trốn với mình. Trần Quảng Niên cũng đã chướng mắt cô gái phong trần Phù Dung, quyết định về sau chuyên tâm làm con rể nhà họ Ngô nên đã gọi người đánh đuổi Phù Dung."

"Lúc đó Phù Dung mang thai, bị đánh làm mất con. Nghe nói đêm đó trên đường cô ta từ nhà họ Ngô trở về lầu Xuân Mãn toàn là máu nhỏ xuống trên đùi nàng ta. Ngay trong đêm ấy, cô ta treo cổ trong phòng."

Máu...

Tɧẩʍ ɖυng nhớ tới vết máu thấm vào trong cửa tối hôm qua, còn có tiếng Phù Dung kêu khóc.

Tiếng khóc của Phù Dung hình như khác với lời tiểu nhị kể.

Trong miệng Phù Dung, Ngô tiểu thư rất vô tội, nàng cũng không muốn hại Ngô tiểu thư.

Cô nghi hoặc nhìn về phía tiểu nhị: "Còn nữa không?"

Tiểu nhị ước lượng túi tiền: "Tôi chỉ biết vậy thôi. Hơn nữa tôi cũng chỉ nghe đồn. Tôi không phải họ, cũng không phải người bên cạnh họ, làm sao có thể biết nhiều chuyện như vậy."

Tɧẩʍ ɖυng hiểu ý, bỏ thêm một trăm tệ.

Những người còn lại sửng sốt.

Tiêu Chấn Phong lải nhải nói: "Cô có nhiều tiền như vậy, cô thanh toán một mình đi."

Tɧẩʍ ɖυng làm bộ trả tiền: "Được, một mình tôi trả, vậy thông tin chỉ có một mình tôi được nghe."

Tiêu Chấn Phong tức giận cười khinh: "Trả, trả, trả tiền, chút tiền ấy cũng không nỡ bỏ. Nếu tôi có nhiều tiền như cô thì tôi sẽ không keo kiệt như cô đâu, đừng nói mua thông tin, cho dù là tiền mọi người ăn cơm ở quán rượu, tôi cũng sẵn lòng gánh vác."

Tɧẩʍ ɖυng: "Anh có hai nghìn tệ, bằng một phần năm của tôi. Nếu anh có mười nghìn tệ tức là anh sẽ gánh vác chi tiêu của sáu người còn lại, vậy anh bây giờ có hai nghìn, có phải ít nhất có thể gánh vác một người hay không?"

Con ngươi Tiêu Chấn Phong lồi ra: "Cô!"

Tɧẩʍ ɖυng: "Dù sao anh cũng hào phóng mà."

Tiêu Chấn Phong hừ lạnh một tiếng, móc ra một trăm tệ.

Những người còn lại cũng lấy ra.

Kiếm lời đầy chậu đầy bát, tiểu nhị hài lòng rời đi, thờ ơ nói: "Người thành quỷ, hoặc là có chấp niệm, hoặc là có oan khuất, mới có thể âm hồn không tan. Nếu ai có thể giải thoát cho họ thì công đức vô lượng. Người ta thường nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng phù đồ, cứu quỷ cũng giống vậy, mà công đức này..."

Tiêu Chấn Phong lập tức đuổi theo, lại nhét tiền cho tiểu nhị, nói mấy câu với tiểu nhị.

Tiểu nhị cười híp mắt xích lại gần hắn ta, nói gì đó, sau đó quay đầu nói: "Đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói thêm."

Tiêu Chấn Phong hài lòng gật đầu, khıêυ khí©h hất cằm với Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng âm thầm cân nhắc.

Đây là một trò chơi, là trò chơi sẽ có phương thức vượt ải.

Những tiểu nhị nói ý chỉ phương thức vượt ải chính là hoàn thành chấp niệm của oan hồn, rửa sạch oan khuất của họ.

Ba chữ "công đức này..." mà tiểu nhị chưa nói xong làm cho Tɧẩʍ ɖυng liên tưởng đến một câu: công đức viên mãn.

Phải làm sao mới tính là viên mãn?

Cứu rỗi hai người Phù Dung và Trần Quảng Niên, hai phần công đức được chia lên đầu bảy người, đây còn tính là viên mãn sao?

Nếu như công đức không viên mãn thì sẽ như thế nào?

Viên mãn, thì sao?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Tả Lam mới mơ mơ màng màng từ trên lầu đi xuống, cả người đều buồn rười rượi.

Tả Lam đã bỏ lỡ tình báo quan trọng, nhưng cũng không có ai nhắc nhở cô ấy.

Thượng Chỉ uống cháo xong, thấy trời còn sớm bèn nói với Tɧẩʍ ɖυng: "Chúng ta đi đến lầu Xuân Mãn xem thử không?"

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu.

Cô cũng đang có ý đó.

Tiểu nhị nói rất rõ ràng, lời gã kể chỉ là tin vỉa hè, không phải người bên cạnh đương sự.

Đây không phải là ám chỉ nếu họ muốn hiểu rõ thì nên đi tìm những người xung quanh người trong cuộc hỏi sao?

Những người chơi khác cũng phải đi lầu Xuân Mãn.

Ngoại trừ Tả Lam, cả sáu người cùng nhau xuất phát.

Lầu Xuân Mãn cách quán rượu một khoảng.

Quán rượu ở đầu đường, lầu Xuân Mãn ở cuối phố.

Hai tòa nhà này đều là những tòa nhà cao tầng tráng lệ nhất trên phố.

Trên đường đi lầu Xuân Mãn, Tɧẩʍ ɖυng ghé mua một bộ quần áo mới để thay ra.

Đám người Thượng Chỉ không đợi cô khiến cô tụt lại phía sau.

Cô từ trong tiệm quần áo đi ra, đυ.ng phải một người với mái tóc dài buông xõa, cả người lộ ra một khí chất lười biếng tản mạn, đó là bà chủ quán rượu - Phong Chính.

Trong tay Phong Chính cầm vòng ngọc của cô, yêu thích không buông tay, liên tục dùng ngón tay sờ đi sờ lại, coi như trân bảo.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυng, “nàng” từ xa nhìn cô một hồi rồi quay đầu rời đi.

Trong nháy mắt khi “nàng” quay đầu đưa lưng về phía cô.

Tɧẩʍ ɖυng không biết có phải mình hoa mắt hay không, nhưng cô nhìn thấy trong mắt Phong Chính có mấy phần oán trách.

Tɧẩʍ ɖυng nghĩ thầm: Cô gái kia oán trách ai? Mình sao? Mình biết cô ấy à?

Nhưng biểu cảm của cô ấy rất giống người kia.

—— người bạn thân cũ đột nhiên mất tích của cô.

Tɧẩʍ ɖυng phủi phủi váy mới, đi về lầu Xuân Mãn.

Từ xa trông thấy Tiêu Chấn Phong và Thượng Chỉ đang đứng ở cửa lầu Xuân Mãn.

Thượng Chỉ vốn định đi vào nhưng lại nói gì đó với những người khác, sau đó rời đi.

Mà ba người còn lại cứ thế tiến vào lầu Xuân Mãn.

Tại sao họ không vào?
« Chương TrướcChương Tiếp »