Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 3.3: Hồi ức đẫm máu (3)

« Chương Trước
Văn Lộ cười nói: “Không có gì. Mọi người phải giúp đỡ nhau thì mới dễ vượt qua trò chơi và cùng nâng cao cấp bậc được!”

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu, gọi Đồng Hoán đang định mang ghế đi treo gương: “Anh treo gương ở cửa phòng của mình đi.”

Đồng Hoán ngạc nhiên: “Hả?”

Tɧẩʍ ɖυng nói: “Tôi cũng có gương. Như vậy là ba người có gương... Tôi nghĩ, có lẽ gương là để mỗi người treo trước cửa phòng của mình.”

Cô có linh cảm rằng điều này là đúng, mà linh cảm của cô đã +5 điểm, cô tin vào trực giác của mình.

Tuy nhiên, điều này cô không cần phải nói ra.

Đồng Hoán và Văn Lộ đều sững lại một lúc, Quảng Thịnh Gia và Nhϊếp Thi San không có biểu cảm gì rõ rệt.

Nhϊếp Thi San bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Đồng Hoán mang ghế về, treo gương lên cửa phòng mình, rồi nói: “Có cần tôi giúp các cô treo không?”

Tɧẩʍ ɖυng nói: “Tôi tự làm được.”

Cô đã mang ghế đến và nhận thấy trên cửa có sẵn móc treo.

Điều này càng khẳng định suy nghĩ của cô - gương phải được treo ở cửa phòng mình.

Đồng Hoán giúp Văn Lộ treo gương.

Quảng Thịnh Gia đang cầm bánh mì của Văn Lộ ăn, đồng thời lấy chiếc điều khiển trên bàn thử bật chiếc TV cổ đối diện sofa.

TV thực sự bật lên, nhưng không chuyển kênh được.

Trên màn hình đang chiếu một quảng cáo cũ với tông màu xanh lá.

"Dao chặt xương thương hiệu Người Đầu Trâu, chặt xương chặt thịt cực kỳ nhẹ nhàng!"

Quảng Thịnh Gia nghiêm túc nói: “Kiểu quảng cáo này... hồi nhỏ tôi mới thấy.”

Trong căn nhà yên ắng, chỉ có âm thanh kỳ lạ phát ra từ chiếc TV.

"Á!"

Tiếng hét chói tai đột ngột vang lên từ trong phòng tắm.

Bốn người Tɧẩʍ ɖυng lập tức chạy tới phòng tắm.

Đồng Hoán lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nhϊếp Thi San bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trên tay ôm đống quần áo bẩn, tóc còn ướt, khuôn mặt tái nhợt: “Tôi vặn nhầm vòi nước, nước đột nhiên lạnh ngắt khiến tôi giật mình.”

Quảng Thịnh Gia thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra.”

Nhϊếp Thi San có vẻ hơi bàng hoàng: “Tôi đi nghỉ đây.”

Tɧẩʍ ɖυng nhìn theo bóng lưng cô ta đi về phòng.

Đồng Hoán và Quảng Thịnh Gia nói: “Các cô gái nên tắm trước đi, lỡ hết nước nóng, bọn tôi dùng nước lạnh cũng được.”

Văn Lộ mỉm cười cảm ơn, bảo Tɧẩʍ ɖυng tắm trước.

Tɧẩʍ ɖυng cũng lịch sự cảm ơn, đặt bánh mì trở lại phòng và mang theo quần áo vào phòng tắm.

Phòng tắm rất rộng, trông như một nhà kho.

Vừa bước vào đã thấy một chiếc gương vuông với mép gỉ sét, bồn cầu và vòi hoa sen không có vách ngăn.

Tɧẩʍ ɖυng cởϊ qυầи áo, bật vòi sen rồi điều chỉnh nhiệt độ nước.

Nước xối xuống, làm ướt tóc cô.

Cô nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Tɧẩʍ ɖυng đột nhiên mở mắt.

Phòng tắm vốn sạch sẽ giờ đầy vết máu bắn tung tóe, cô đang đứng trong một bồn tắm đầy những mảnh xác, một cái đầu quấn tóc đen nằm ngay bên chân cô.

Cô nín thở, trong khoảnh khắc, phòng tắm lại trở về trạng thái bình thường.

Dường như tất cả cảnh tượng đẫm máu vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Tɧẩʍ ɖυng hít sâu, tiếp tục tắm.

Nhưng trong giây lát khi mở và nhắm mắt, trong màn sương mờ, không gian phòng tắm dường như thay đổi.

Và cái đầu đó càng lúc càng gần chân cô.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được những sợi tóc quấn quanh mắt cá chân mình.

Tɧẩʍ ɖυng vội vã tắm nhanh rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Văn Lộ ôm quần áo chuẩn bị vào tắm.

Quảng Thịnh Gia và Đồng Hoán ngồi trên sofa, say sưa xem một bộ phim hoạt hình.

Tɧẩʍ ɖυng kéo Văn Lộ lại, do dự một chút rồi nói: “Không còn nước nóng đâu, cô để sáng mai tắm đi.”

Khi cô định nói về những gì đã thấy trong phòng tắm, cô cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm từ bên trong phòng tắm.

Trực giác của cô gào thét, không được nói.

Văn Lộ gật đầu: “Vậy cũng được.”

Tɧẩʍ ɖυng quay về phòng mình, đóng cửa lại, rồi nói khẽ: “Hãy bói thử xem.”

Căn phòng đột ngột tối lại.

Hình ảnh của một pháp sư mặc áo choàng đen hiện ra giữa không trung, bóng đen bao trùm lấy cô, một lá bài đen kịt xuất hiện trước mặt Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng cảm thấy tim mình đập thình thịch, cô lật lá bài.

Mặt lá bài hiện ra, nét chữ như được viết bằng máu:

[Đại hung (Kèm theo 10% xui xẻo)]

[Đừng ra ngoài, sẽ chết đấy.]

Lá bài tan biến, ánh sáng trong phòng trở lại bình thường.

Tɧẩʍ ɖυng khóa cửa lại, nằm lên giường, quyết định ngủ. Cô cần nghỉ ngơi, chờ đến khi 10% xui xẻo tan biến thì nói tiếp.

...

Tɧẩʍ ɖυng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô đang ngủ ngon lành, mở mắt ra thì một con dao đã cắt vào cổ cô.

Trong khoảnh khắc đó, cô không còn cảm giác đau đớn nữa.

Cô nhìn thấy máu mình bắn lên như những giọt mưa ngược chiều, bắn khắp căn phòng.

Cô biết rõ rằng mình không phải đang mơ.

Cái đầu của cô rơi xuống khỏi bàn, lăn lóc khiến cả thế giới xung quanh như quay cuồng.

Cuối cùng, đầu cô rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn thi thể phụ nữ không đầu trên bàn kim loại.

Thi thể đó chính là cô.

Cô, đã chết.

Kẻ gϊếŧ cô cầm con dao đang mổ xẻ cơ thể cô.

Trên lưỡi dao đầy máu có khắc ba chữ [Người Đầu Trâu].

"Dao chặt xương thương hiệu Người Đầu Trâu, chặt xương chặt thịt cực kỳ nhẹ nhàng!"

Câu slogan quảng cáo vang lên trong đầu cô.

"Hạ về hạ về hạ lặng lẽ qua, để lại bí mật nhỏ..."

Kẻ sát nhân thảnh thơi hát, nhấc đầu cô lên, khép đôi mắt cô lại rồi ném vào bồn tắm đầy mảnh xác, bắt đầu phân thây cô.
« Chương Trước