Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 3.2: Hồi ức đẫm máu (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh, cửa phòng 301 mở ra, một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng sau cánh cửa sắt, giọng lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Quảng Thịnh Gia tiến lên cười nói: "Xin lỗi, làm phiền cô rồi. Chúng tôi là những người mới chuyển đến ở đối diện hôm nay, nhất thời quên mất thuê phòng bên nào."

Người phụ nữ cười nhạt: "Ồ."

Tɧẩʍ ɖυng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ qua cánh cửa sắt, con ngươi khẽ co lại.

Đây chẳng phải là bà chủ của quán rượu sao!

Trong thoáng chốc, nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu cô:

Lẽ nào tất cả NPC trong các trò chơi đều có ngoại hình giống như vậy, hay là bà chủ quán rượu đến trò chơi này?

Phong Chính nhận ra ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, như thể thắc mắc tại sao cô lại nhìn mình như vậy, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Dường như không hề quen biết Tɧẩʍ ɖυng.

Năm người quay lại mở cửa phòng 302.

Văn Lộ cười nói: "Người đối diện đúng là một mỹ nhân. Da thật đẹp, phong cách ăn mặc lại cổ điển, trông rất khí chất."

Cô ấy như thể lần đầu gặp Phong Chính, trong mắt vẫn còn chút vẻ ngưỡng mộ.

Ba người còn lại cũng như vậy.

Tɧẩʍ ɖυng nghĩ: Chẳng lẽ ngoại hình của bà chủ quán rượu là khuôn mẫu chung của các NPC trong mọi trò chơi? Người chơi gặp họ ngẫu nhiên?

Cô bối rối kéo vali vào nhà.

Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, kéo cô trở lại thực tại.

Ngôi nhà khá lớn, có năm phòng.

Nội thất theo phong cách thế kỷ trước, sàn xi măng, tường vôi trắng.

Trên tường dán một tờ lịch mỹ nữ mặc đồ bơi từ thế kỷ trước, treo một chiếc đồng hồ cổ vẫn đang chạy.

Bên trong căn nhà rất sạch sẽ và gọn gàng, chỉ có điều mùi mốc quá nặng.

Nhϊếp Thi San hơi khó chịu, bịt mũi nói: "Phân phòng như thế nào đây?"

Văn Lộ đáp: "Chắc là có thể chọn phòng nào cũng được?"

Tɧẩʍ ɖυng tháo chìa khóa ra đặt lên bàn, nói: "Rút thăm đi. Chìa khóa mở được phòng nào thì ở phòng đó."

Đề nghị này nhận được sự đồng ý của mọi người.

Năm người lập tức cầm chìa khóa đi thử các cánh cửa.

Tɧẩʍ ɖυng lấy được chìa khóa của một căn phòng nhỏ.

Bên trong chỉ có một chiếc bàn học, một kệ để đồ và một giường tầng.

Không gian hẹp, cửa sổ nhỏ, mùi ẩm mốc còn nồng hơn ở phòng khách mấy lần.

"Căn phòng này nhỏ quá, mùi cũng nặng nữa." Đồng Hoán ở căn phòng dành cho trẻ em nằm sát bên cạnh phòng của Tɧẩʍ ɖυng, hỏi: "Cô có muốn đổi phòng với tôi không?"

Tɧẩʍ ɖυng lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Quảng Thịnh Gia ở phòng chính, Văn Lộ và Nhϊếp Thi San ở phòng phụ và phòng dành cho khách.

Chỉ có phòng của Tɧẩʍ ɖυng là tệ nhất.

Quảng Thịnh Gia quay lại hỏi Tɧẩʍ ɖυng: "Hay là tôi đổi với cô nhé? Tôi lớn tuổi rồi, trước kia còn từng ở tầng hầm nữa, không kén chọn đâu. Người trẻ tuổi như các cô ở phòng nhỏ thế này sẽ không quen đâu."

Tɧẩʍ ɖυng vẫn lắc đầu: "Không cần, ai chọn phòng nào thì ở phòng đó thôi. Biết đâu trò chơi này có quy định gì về việc đổi phòng thì sao?"

Trong trò chơi trước của cô, đổi phòng là điều cấm kỵ.

Bốn người còn lại cười.

Nhϊếp Thi San đồng tình: "Đúng vậy."

Trời đã nhá nhem tối, ánh sáng trong phòng yếu đến mức di chuyển cũng khó khăn.

Tɧẩʍ ɖυng đi đến gần công tắc và bật đèn.

Tách—

Ánh sáng vàng cam tỏa khắp căn phòng.

Ánh sáng ấm áp này chẳng mang lại chút cảm giác ấm cúng nào, ngược lại, nó làm cho đồ đạc trong phòng càng thêm ố vàng và cũ kỹ, tạo ra một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Quảng Thịnh Gia hơi ngạc nhiên: "Không ngờ ở đây vẫn dùng bóng đèn sợi đốt cổ điển."

Văn Lộ cau mày: "Tôi cứ có cảm giác căn phòng này u ám thế nào ấy..."

Tɧẩʍ ɖυng đã kéo vali vào phòng.

Cô đóng cửa lại, mở vali.

Bên trong là quần áo, chăn ga gối đệm bị ép chân không, đồ vệ sinh cá nhân, ba chai nước khoáng và ba gói bánh mì.

Còn có một chiếc gương và một cây kéo nhỏ.

Tɧẩʍ ɖυng cầm gương lên soi, gương phản chiếu khuôn mặt cô, không có gì khác thường.

Khi cô chuẩn bị đặt gương xuống, chợt nhìn thấy trong gương phía sau mình có rất nhiều thứ màu tối, trông như đống đồ linh tinh.

Cô lập tức quay lại nhìn.

Phía sau vẫn chỉ là cái kệ trống không.

Soi lại trong gương, cũng không có gì bất thường.

Tɧẩʍ ɖυng nhấc cây kéo lên, dưới ánh sáng vàng cam, lưỡi kéo lóe lên ánh sắc lạnh.

Cô đặt kéo dưới gối.

Cô nhớ bà nội từng nói rằng, làm vậy có thể tránh tà ma.

Chiếc gương nhỏ này, cô định treo lên trên đầu cửa.

Khi cô cầm gương ra khỏi phòng, tình cờ gặp Văn Lộ đang định gõ cửa phòng cô.

Văn Lộ cầm bánh mì cười nói: "Trong vali của tôi có nhiều đồ ăn lắm, tôi muốn hỏi cô có muốn ăn chút gì không."

Những người khác trong phòng cũng đã dọn dẹp xong và ra ngoài.

Văn Lộ nói: "Mọi người chắc chưa ăn gì đâu nhỉ? Ăn chút gì đó không?"

Quảng Thịnh Gia xoa xoa cái bụng bia phệ của mình: "Tôi cũng hơi đói rồi."

Đồng Hoán nói: "Cảm ơn nhé."

Anh ta cầm chiếc gương trong tay: "Tôi phát hiện trong vali mình cũng có gương, tôi sẽ treo nó lên đầu cửa trước, rồi quay lại ăn sau."

Đồng Hoán cũng có gương...

Tɧẩʍ ɖυng im lặng nhét chiếc gương của mình vào cạp quần, dùng vạt áo che lại.

Văn Lộ ngạc nhiên nói: "Tôi cũng có gương!"

Quảng Thịnh Gia cười: "Tôi thì không có."

Nhϊếp Thi San đi về phía phòng tắm, nói: "Tôi cũng không có gương. Cảm ơn bánh mì của cô, nhưng tôi không ăn tối, sợ béo."

Văn Lộ hơi cứng người, liếc nhìn thân hình hơi mập của mình rồi nói: “Ồ.”

Tɧẩʍ ɖυng cầm lấy bánh mì: “Cảm ơn.”

Trong đầu cô đang suy nghĩ: Ba người có gương, hai người không có? Vậy có nên treo gương ở cửa chính không?
« Chương TrướcChương Tiếp »