Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 1.4: Quỷ Phù Dung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gió đêm đập mạnh vào cửa sổ, mưa rơi lách tách.

Giọng khóc của người phụ nữ dần trở nên khàn khàn, hòa quyện với tiếng gió và mưa.

Đến nửa đêm, Tɧẩʍ ɖυng thấy Thượng Chỉ và Tả Lam đã ngủ. Cô mới dám nhắm mắt ngủ nông.

Thực ra, cô luôn phòng ngừa những người này.



Một đêm không ngon giấc.

Sáng hôm sau, Tɧẩʍ ɖυng mắt thâm quầng cùng Thượng Chỉ xuống tầng.

Khi mở chốt cửa, họ thấy một lá bùa vàng trên chốt cửa đã bị rách te tua.

Thượng Chỉ: “Có vẻ như… phó bản này có thời hạn.”

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu: “Ừ.”

Trong lòng cô nghĩ: Thời hạn gì?

Cô không biết phải làm gì trong trò chơi, chỉ có thể đối phó với tình huống trước mắt.

Xuống tầng, đại sảnh đầy khách.

Khách đến hoặc mặc áo dài truyền thống hoặc áo ngắn tay, tóc dài. Hoặc mặc vest cổ điển hoặc đồng phục học sinh, tóc chải rất gọn gàng.

Những người phụ nữ đang uống trà sáng trong đại sảnh, hoặc mặc đồ phương Tây, hoặc mặc đồng phục học sinh, không ai mặc trang phục truyền thống.

Tɧẩʍ ɖυng ước lượng thời đại này có lẽ là thời kỳ dân quốc.

Ngoài trời tiếng rao bán không ngớt, ánh mắt xuyên qua đại sảnh, có thể thấy những người bán hàng mang gánh hàng đi qua lại.

So với đêm qua.

Đêm qua giống như bước vào âm ty, sáng nay giống như trở lại dương gian.

Trước quầy, bốn người chơi nam, trong đó có Tiêu Chấn Phong đã đứng đó, lấy điện thoại, đồng hồ và mặt dây chuyền ra, hỏi chưởng quầy có thể dùng để thanh toán tiền phòng không.

Chưởng quầy đang dùng ống kính phương Tây để cân đo từng món đồ.

“Cô có thứ gì để thanh toán tiền phòng không?”

Thượng Chỉ lấy ra một mặt dây chuyền kim cương từ túi, hỏi Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng tháo vòng tay ngọc trên cổ tay: “Có.”

Vòng tay này là cô tự tiết kiệm tiền mua, nhưng không có ý nghĩa đặc biệt gì.

Chỉ là cô thích mua ngọc, phỉ thúy, đồ trang sức vàng, thấy chúng có giá trị tiết kiệm, cũng coi như là đầu tư.

Cô thường không đeo khi lên lớp, nhưng ngay khi tan lớp thì sẽ đeo lại.

Hai người đến quầy.

Chưởng quầy đã đổi tiền cho Tiêu Chấn Phong và những người khác.

Họ hành động nhanh, Tɧẩʍ ɖυng không thấy chưởng quầy đổi cho họ bao nhiêu, nhưng mỗi người đều vui ra mặt.

Chưởng quầy nhìn mặt dây chuyền kim cương của Thượng Chỉ trước: “Mẫu mã này khá mới lạ, tính cô một nghìn tệ.”

Thượng Chỉ: “Được.”

Chưởng quầy lấy ra một túi tiền cũ, đếm đủ một nghìn tệ rồi trừ đi một trăm: “Một đại dương là một trăm tệ, ở đây tính tiền theo ngày, ở ngày nào tính tiền ngày đấy.”

Thượng Chỉ để lại hai trăm tệ không lấy: “Tiền ăn uống và ở của tôi trong hai ngày sẽ trừ vào đây. Nếu không đủ thì nói với tôi, còn dư thì là của ông.”

Chưởng quầy cười: “Tôi không tham tiền của cô đâu.”

Ông ta nhận tiền, cầm vòng tay ngọc của Tɧẩʍ ɖυng lên, cười nói: “Chủ nhân của chúng tôi rất thích mấy thứ như là ngọc, phỉ thúy và vàng. Tôi sẽ mang cái này lên cho chủ nhân của tôi xem, nếu ngài ấy vui thì có thể cho cô thêm tiền!”

Chưởng quầy nói xong, gọi một tiểu nhị đến trông quầy rồi rời đi.

Tiêu Chấn Phong vội hỏi: “Tối qua mấy người thế nào?”

Lại dùng giọng của bậc tiền bối nói với Tɧẩʍ ɖυng: “Khi nào lấy được tiền thì thay bộ đồ này ra đi. Dính đầy máu, trông chả ra sao.”

Tɧẩʍ ɖυng không muốn nói nhiều với Tiêu Chấn Phong: “Mỗi người tự quản lý mình là được.”

Hắn ta không nói thì cô cũng sẽ thay.

Vu Nghị mệt mỏi nói: “Tối qua bị tiếng quỷ khóc sói gào làm cho không ngủ ngon được.”

Tiêu Chấn Phong cười tự mãn, nhìn mọi người với vẻ đầy tự hào.

Thượng Chỉ: “Sao vậy? Tối qua có phải gặp chuyện tốt không?”

Tiêu Chấn Phong cười bí hiểm, đầy tự mãn: “Chủ nhân của quán rượu này là một mỹ nhân rất xinh đẹp.”

“Chủ nhân, chủ nhân, xin ngài hãy từ từ!”

Giọng chưởng quầy gấp gáp từ trên lầu vọng xuống.

Tɧẩʍ ɖυng nhìn lên lầu.

Chỉ thấy một bóng người cao ráo, tóc dài xõa xuống, mang vẻ lười biếng, từ trên lầu lao xuống nhanh như một con báo.

“Nàng” đứng trên bậc thang, nắm lấy tay vịn để dừng lại vội vàng, ngẩng đầu lên, giữa mái tóc xõa là đôi mắt sáng như ánh sao, yên lặng nhìn Tɧẩʍ ɖυng chăm chú.

Tɧẩʍ ɖυng cảm thấy tim mình thắt lại.

Người này trông hơi quen quen.

Người này ngửa đầu, cổ như thiên nga, hất mái tóc dài che mặt ra sau, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính.

"Bà chủ Phong, hiếm khi thấy bà đi ra vào lúc này đấy."

Có một người đàn ông mặc âu phục uống trà chào hỏi với “nàng”.

"Cút, không có thời gian cãi cọ với ngươi!"

Phong Chính đơn giản thô bạo đuổi người nọ, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tɧẩʍ ɖυng, trong đôi mắt màu nhạt như có ánh lửa sáng rực lấp lánh.

“Nàng” cứ như vậy xa xa ngóng nhìn Tɧẩʍ ɖυng, trong mắt hình như có thứ cảm xúc gì đó mãnh liệt mênh mông.

Bỗng nhiên lại mất mát ai oán xoay người, tư thái lười biếng lên lầu, nói với chưởng quầy đang xuống lầu: "Đổi cho cô ấy giá cao nhất."

Chưởng quầy đáp, như có điều suy nghĩ nhìn Tɧẩʍ ɖυng, đổi cho cô một trăm đại dương.

Đại dương quá nhiều, cô không tiện cầm, trong đó 8000 tệ đổi thành tiền giấy.

Cô lập tức trở thành hộ vạn nguyên*.

*Hộ vạn nguyên: Hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10.000 nhân dân tệ trở lên (được coi là một số tiền lớn vào những năm 1970, khi thuật ngữ này được thành lập)

Tiêu Chấn Phong khó tin trợn to mắt: "Mười nghìn? Có nhầm không? Cái vòng tay kia cầm nhân dân tệ mua nhiều nhất chỉ giá trị mười nghìn tệ, đồng hồ đeo tay của tôi giá trị hơn tám trăm nghìn mà ông chỉ đổi cho tôi hai nghìn tệ?"

Chưởng quầy nói: "Tôi đã nói rồi, bà chủ nhà chúng tôi thích nhất là ngọc, phỉ thúy, vàng."

Tɧẩʍ ɖυng mặt vô cảm, trong lòng cảm thán: "Cái tên này, thứ đồ của anh rất khó giữ được giá trị."

Chưởng quầy dùng bao vải bọc đại dương và tiền giấy đưa cho Tɧẩʍ ɖυng: "Cất kỹ, tiền có tác dụng lớn đấy."

Thượng Chỉ vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu: "Cảm ơn."

Câu nói này rõ ràng là đang nhắc nhở cô, thế giới này có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.

"Tiểu nhị, gần đây có chuyện gì mới mẻ?"

"Cái này nhiều lắm, ngài muốn nghe gì?"

"Kể gì thú vị nghe coit."

Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt.

Tɧẩʍ ɖυng và Thượng Chỉ gọi một ít cháo rồi ngồi xuống, nghe tiểu nhị kể chuyện.

Tiểu nhị ra vẻ tiên sinh kể chuyện, sinh động kể: "Đầu bảng lầu Xuân Mãn lại điên rồi. Nghe nói đêm qua nhảy giếng, trước khi chết vẫn luôn hét lên: Phù Dung đã về, Phù Dung đã quay về, cô ta tới tìm người đền mạng..."

"Im miệng! Sao mới sáng sớm đã kể thứ gì xui xẻo vậy?"

"Tôi còn chưa kể hết mà!" Tiểu nhị đột nhiên thấp giọng, thần bí nói: "Đêm qua, còn có người nhìn thấy Trần Quảng Niên. Hắn ta già đi rất nhiều, mặc áo khoác dài, đứng dưới tàng cây phù dung trong sân Phù Dung khóc."

"Cmn, càng xui xẻo hơn! Cậu mau im miệng đi! Bảo cậu kể chuyện thú vị! Mới sáng sớm cậu lại kể chuyện ma cho ông nghe!"

Tiểu nhị cười he he.

"Tiểu nhị, cậu qua đây."
« Chương TrướcChương Tiếp »