Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 3.1: Hồi ức đẫm máu (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước mắt cô là một khu dân cư cũ kỹ, dân cư thưa thớt, cây cối khô héo, cơ sở vật chất hoen gỉ.

Tường của các tòa nhà tróc sơn, đường ống nước bên hông nhà mọc đầy rêu, tường loang lổ những vết bẩn đen.

Đúng là vào giờ khắc đen tối.

Ánh hoàng hôn vàng úa phủ xuống toàn thế giới, bao trùm lên khu dân cư này một bầu không khí chết chóc.

Cùng xuất hiện trước cổng khu dân cư với Tɧẩʍ ɖυng còn có bốn người khác— hai nữ và hai nam.

Mỗi người đều có một chiếc vali bên cạnh, trên đó có dán tên của họ.

Tɧẩʍ ɖυng phản ứng nhanh chóng kéo chiếc vali của mình về bên cạnh.

Một người đàn ông đeo kính, trông như sinh viên đại học cũng kéo vali của mình, tự giới thiệu: "Tôi tên Đồng Hoán, các vị xưng hô thế nào?"

Tɧẩʍ ɖυng nói tên mình.

Ba người còn lại cũng báo tên.

Cô gái hơi mập tên là Văn Lộ.

Cô gái dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp tên là Nhϊếp Thi San.

Người đàn ông trung niên hói đầu, khoảng hơn bốn mươi tuổi tên là Quảng Thịnh Gia.

Năm người làm quen với nhau.

Ngay sau đó, một người đàn ông trông đầy mệt mỏi, khoảng hơn ba mươi tuổi, từ trong khu dân cư bước ra, từ xa đã vẫy tay nói: "Xin lỗi, ông tôi nhất định phải đến xem nhà trước khi cho thuê, làm mất chút thời gian."

Tɧẩʍ ɖυng đáp: "Không sao đâu, chăm sóc người già là việc nên làm, chúng tôi cũng không phải chờ lâu."

Cô được ông bà nội nuôi dưỡng nên luôn thấu hiểu những gia đình có người già.

Hơn nữa, nhóm của họ cũng chỉ vừa mới đến.

Người đàn ông tên Tiểu Trương, mỉm cười với Tɧẩʍ ɖυng rồi dẫn họ vào trong khu dân cư, nói: "Bên trung gian đã nói các vị xem nhà hết rồi, hợp đồng cũng ký rồi, hôm nay đến để nhận phòng. Còn những lưu ý, chắc các vị cũng biết rồi chứ?"

Quảng Thịnh Gia cười nói: "Chỗ này bên trung gian quên mất không nói, cậu nói với chúng tôi chút đi?"

Tiểu Trương gật đầu, dẫn Tɧẩʍ ɖυng và bốn người khác tiến đến góc khu dân cư, nơi có tòa nhà gần đống rác: "Ngôi nhà này đã có tuổi, trên lầu chỉ cần động tĩnh nhỏ, dưới lầu cũng nghe rõ mồn một."

"Những người sống trong tòa nhà này đều là hàng xóm lâu năm của nhà chúng tôi. Nếu các vị định ở lâu dài, tốt nhất là tìm cơ hội thăm hỏi họ. Họ đều rất tình cảm, có gì bất tiện thì nhờ họ giúp đỡ, nếu có thể, họ sẽ giúp hết mình."

"Còn lại thì không có gì đâu... À đúng rồi, trên gác xép chất đầy đồ cũ mà ông tôi tiếc không vứt đi. Đều là những món đồ cũ, chất kín hết chỗ, đi lại không dễ, đồ đạc cũng dễ hư hỏng, nên không có việc gì thì đừng lên gác xép."

Khi đến cửa tòa nhà, Tiểu Trương nhận một cuộc điện thoại, khuôn mặt mệt mỏi của anh ta lộ vẻ bồn chồn, vội vã nói liên tục vào điện thoại, rồi hối hả móc chìa khóa ra.

"Ông tôi đột nhiên phát bệnh, vợ tôi đang cần tôi đưa ông đến bệnh viện gấp. Tôi đưa chìa khóa cho các vị, không thể lên cùng các vị được rồi."

Loảng xoảng—

Chùm chìa khóa rơi xuống đất.

Tɧẩʍ ɖυng đứng gần, cúi xuống nhặt lên.

Tiểu Trương nói lời xin lỗi, vừa rời đi vừa nói: "Thật ngại quá, căn hộ ở tầng ba, đừng đi nhầm đấy. Nếu lúc ở, có gì bất tiện thì cố gắng tự giải quyết nhé. Đến khi đó nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giảm tiền thuê cho các vị."

"Haiz... Tôi vừa phải chăm sóc người già, vừa phải đi làm, lại còn phải lo cho vợ con ở nhà, thực sự là không còn sức lực gì nữa. Mong các vị thông cảm."

Quảng Thịnh Gia cười một cách chân thành: "Hiểu mà, người có gia đình ai cũng thế thôi."

Tiểu Trương hối hả chạy đi.

Bóng dáng Tiểu Trương khuất sau góc đường.

Trời cũng tối dần, bầu trời chuyển sang một màu xám xanh.

"Lên thôi."

Tɧẩʍ ɖυng bỏ chìa khóa vào túi, xách vali mở cửa tòa nhà.

Két—

Cánh cửa sắt cũ kỹ phát ra âm thanh kỳ quái.

Tuy nhiên, cầu thang bên trong lại không cũ kỹ như năm người họ tưởng.

Lan can sắt không bị gỉ sét, trông như mới sử dụng không lâu, tay vịn gỗ sơn đỏ bên trên vẫn còn màu tươi mới.

Dưới cầu thang có hai chiếc xe đạp cũ.

Cửa gỗ và cửa sắt của hai căn nhà tầng một đều đậm chất thời gian, phía trên cửa còn treo gương.

Năm người vừa quan sát môi trường trong tòa nhà vừa bước chậm rãi lên tầng.

Phía trên cửa có gương, ở cửa sổ trên chiếu nghỉ cầu thang cũng có gương.

Nhϊếp Thi San hỏi: "Những chiếc gương này dùng để làm gì vậy?"

Quảng Thịnh Gia đáp: "Trừ tà. Ở quê tôi hồi xưa có phong tục này. Nhưng sau đó điều kiện sống tốt hơn, nhà nào cũng xây nhà mới, chẳng còn ai treo gương nữa."

Năm người đi đến tầng hai.

Thấy một căn nhà trên tầng hai, ngoài gương, còn dán thêm một tấm bùa màu vàng trên cửa.

Họ lên tầng ba.

Cả nhóm dừng bước, nhìn hai cánh cửa đối diện nhau.

Đồng Hoán nói: "Tiểu Trương có phải quên không nói chúng ta ở bên nào không?"

Tɧẩʍ ɖυng đề nghị: "Cứ gõ cửa thử xem. Dù sao Tiểu Trương cũng nói chúng ta nên thăm hỏi hàng xóm, sớm muộn gì cũng phải giao tiếp với họ mà."

Đồng Hoán gật đầu, đưa vali cho Tɧẩʍ ɖυng rồi đi gõ cửa phòng 301.

Tɧẩʍ ɖυng cầm lấy vali, liếc nhìn nó.

Sao lại đưa cho cô mà không phải là đặt xuống đó?
« Chương TrướcChương Tiếp »