Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 2.9: Khu nghỉ dưỡng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tɧẩʍ ɖυng dừng lại, qua lời giải thích của nhân viên phục vụ mới biết là một con rắn đã gây ra náo loạn.

Tɧẩʍ ɖυng không để tâm, chia tay anh em nhà họ Tả, trở về phòng tắm rửa, lên giường, mở tivi.

Tivi kết nối mạng, muốn xem gì cũng có.

Tɧẩʍ ɖυng ngẫu nhiên mở một bộ phim hoạt hình.

Cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, âm thanh của hoạt hình bỗng trở nên hơi chói tai.

Cô mò lấy điều khiển, mắt mơ màng tắt tivi.

Trước màn hình tivi đã tắt, một bóng trắng thu hút sự chú ý của cô.

Một con rắn trắng nhỏ cỡ ngón tay út, dài khoảng 20cm, đang dựng nửa thân trước lên ở cuối giường, trong con ngươi dựng đứng phản chiếu hình bóng của cô, thỉnh thoảng thè lưỡi ra.

Đây chính là con rắn nhỏ đã gây náo loạn trong nhà hàng hôm nay.

Sao lại đến đây?

Thần kinh của Tɧẩʍ ɖυng căng thẳng, cô giữ nguyên trạng thái mặt đối mặt với con rắn nhỏ, nhanh chóng rút ống hút thủy tinh từ chiếc cốc trên bàn đầu giường, định chờ cơ hội bắt lấy con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ lại lật bụng lên, dùng đuôi hướng về phía cô, lắc lư cơ thể như đang làm nũng, không hề có ý định tấn công.

Tɧẩʍ ɖυng nhìn đúng thời điểm, dùng ống hút đè lên đầu con rắn nhỏ.

Nó không hề giãy dụa, miệng hơi mở ra, trong mắt lộ ra chút tủi thân.

Tɧẩʍ ɖυng nghi ngờ mình đã nghĩ nhiều, cô nắm lấy bảy tấc của con rắn định ném nó ra ngoài.

Con rắn nhỏ lại dùng đuôi quấn lấy cổ tay cô, đầu đuôi quét nhẹ vào cổ tay cô, đầu ngẩng lên thè ra cái lưỡi nhỏ màu hồng về phía cô.

Dường như có chút... ý định quyến rũ.

Tɧẩʍ ɖυng rùng mình, cho rằng mình lại nghĩ nhiều.

Con rắn nhỏ cúi đầu, hoàn toàn không lo lắng việc Tɧẩʍ ɖυng sẽ mạnh tay bóp chết nó, nó lắc lư cơ thể rồi nhẹ nhàng hôn vào hổ khẩu của Tɧẩʍ ɖυng, còn dùng lưỡi liếʍ một cái.

Cực kỳ thân mật với cô.

Con rắn này có linh tính?

Tɧẩʍ ɖυng thử vuốt ve con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ nhắm mắt lại, dùng đầu cọ vào lòng bàn tay cô, đầu rắn trông như đang mỉm cười.

Tɧẩʍ ɖυng kinh ngạc, nâng con rắn nhỏ lên, dựa vào gối nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó.

Con rắn nhỏ được vuốt ve lắc lư cơ thể, lật bụng lên, giống như một chú cún con, liếʍ liếʍ cọ cọ vào tay cô, thậm chí còn muốn cuộn lại quanh tay cô như một món trang sức.

Tɧẩʍ ɖυng bị con rắn nhỏ chọc cười, bất giác nở nụ cười, vuốt ve phần bụng con rắn. Nhưng con rắn nhỏ đột nhiên cứng đờ, nằm trong tay cô như bị đông cứng lại.

Tɧẩʍ ɖυng cảm thấy việc này càng thú vị hơn.

Cô vuốt ve bụng của con rắn nhỏ, rồi cô phát hiện một chỗ cứng nhỏ gần đuôi nó.

Cái gì đây? Mụn sao?

Cô tò mò dùng đầu ngón tay ấn nhẹ hai lần.

Hai thứ nhỏ nhắn màu hồng nhô ra từ dưới lớp vảy.

Con rắn nhỏ lập tức cứng đờ, như chết rồi mà thè lưỡi ra, cả người lóe lên một tia sáng vàng, thân thể trắng muốt chuyển sang hồng nhạt, như thể xấu hổ đến mức không thể chịu nổi.

Tɧẩʍ ɖυng sờ vào thứ nhỏ vừa lộ ra.

Con rắn nhỏ run bắn cả người, lập tức tự thu nó lại, cuộn tròn trong tay cô một lúc lâu mới khôi phục lại bình thường.

Nó càng quấn quýt, cọ cọ lên cánh tay cô, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, dùng lưỡi liếʍ nhẹ lên mạch máu trên cổ tay cô.

Tɧẩʍ ɖυng chơi rất vui vẻ, vô tình nhìn lên đồng hồ mới phát hiện, cô đã chơi với con rắn nhỏ gần một tiếng đồng hồ rồi.

Tɧẩʍ ɖυng dùng đầu ngón tay chạm vào đuôi con rắn nhỏ: “Không chơi nữa, chị phải đi ngủ rồi.”

Cô đặt con rắn nhỏ xuống.

Con rắn nhỏ lại quấn lấy cô, cọ cọ, không nỡ rời cô.

Tɧẩʍ ɖυng không yên tâm khi ngủ cùng nó, đẩy nó ra, nhưng nó lại quấn vào cô, tỏ ra đáng thương khiến người ta không nỡ từ chối.

Tɧẩʍ ɖυng ngáp một cái: “Mai lại đến chơi với chị nhé, chị buồn ngủ rồi.”

Cô đẩy con rắn ra, lúc này chuông cửa lại vang lên.

Lần này con rắn không quấn lên nữa, lập tức lẻn qua cửa sổ biến mất.

Tɧẩʍ ɖυng bước đến cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy một người đàn ông mặc bộ vest đỏ tươi, đội mũ rộng vành đỏ đang đứng trước cửa.

Bên cạnh người này còn có một nhân viên phục vụ thân hình nửa người nửa hươu.

Nhân viên phục vụ bấm chuông thêm một lần nữa, nói: “Xin chào, tôi là nhân viên an ninh của khu nghỉ dưỡng. Hôm nay có một con rắn đã xâm nhập vào khu vực này, là rắn độc. Để đảm bảo an toàn cho người chơi, xin hãy phối hợp kiểm tra.”

“Vì sự phiền phức này, chúng tôi sẽ bồi thường miễn phí ba ngày tiền phòng.”

Nghe đến miễn tiền phòng, Tɧẩʍ ɖυng mở cửa ngay.

Nhân viên an ninh vào nhà lục soát.

Người đàn ông mặc vest đỏ đứng ở cửa với nụ cười máy móc đầy giả tạo, hỏi Tɧẩʍ ɖυng: “Cô có thấy con rắn đó không?”

Tɧẩʍ ɖυng cảm nhận được sự nguy hiểm: “Tôi đã thấy nó trong nhà hàng lúc ăn.”

Người đàn ông mặc vest đỏ tỏ ra vô cùng đau khổ: “Con rắn đó là thú cưng của em gái tôi, không biết sao lại chạy đến đây. Nếu không tìm được nó, em gái tôi chắc chắn sẽ làm loạn lên.”

Tɧẩʍ ɖυng: “...”

Người đàn ông này diễn quá dở.
« Chương TrướcChương Tiếp »