Chương 2.8: Khu nghỉ dưỡng (1)

Tả Lam hỏi Tɧẩʍ ɖυng như thể đang chào hỏi một người bạn: "Giờ chị định đi đâu? Bọn tôi đang định đi ăn, đi cùng không? Anh tôi là cấp S, anh ấy có thể dẫn người vào nhà hàng VIP... À đúng rồi, bình xét cấp bậc của chị là gì? Tôi chỉ đạt cấp B thôi."

Tɧẩʍ ɖυng: "Tôi là cấp S, vừa hay cũng đang định đi ăn."

Trong đầu cô nảy ra một kế hoạch.

— Cô dự định không tiêu tiền mà ăn chùa một bữa.

Tả Lam lại tỏ ra tự hào: "Anh tôi cũng đoán chị sẽ là cấp S, không ngờ chị đúng là thế thật! Vừa hay, cùng đi ăn nhé?"

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu, cùng bước đi bên cạnh Tả Lam và Tả Hàng.

Tả Lam thân thiết khoác tay Tɧẩʍ ɖυng và nói: "Khu nghỉ dưỡng rộng và nhiều người thế này, vậy mà chúng ta vừa rời khỏi phó bản đã gặp nhau, chứng tỏ chúng ta có duyên lắm đấy. Sau này nếu vào cùng một game thì chúng ta lập đội nhé."

"Tôi đã kể cho anh trai nghe chuyện trong phó bản. Anh tôi dặn bình xét cấp bậc của trò chơi không liên quan đến số lượng người chơi sống sót. Nếu mọi người cùng hợp tác vượt qua, cốt truyện sẽ hoàn thiện hơn và người chơi dễ dàng đạt được cấp bậc cao hơn."

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu: "Được thôi."

Dù sao Tả Lam vẫn còn nhỏ tuổi, khi không giả vờ lại có tính cách khá năng động. Trên đường tới nhà hàng, cô ấy vẫn luôn ríu rít nói chuyện.

Nhà hàng cấp S có vị trí rất đẹp, nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà được trang trí tinh tế khác.

Ở đây có thể gọi món hoặc tự phục vụ với những món đã được chuẩn bị sẵn.

Tɧẩʍ ɖυng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Qua khung kính, có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Đây là một hòn đảo.

Nhìn xa xa, có thể thấy biển xanh trải dài tới tận chân trời, có vài chấm mờ lẻ tẻ, dường như là những hòn đảo khác.

Tả Lam đứng dậy đi lấy đồ ăn, nhìn theo hướng Tɧẩʍ ɖυng đang nhìn, cô ấy cười nói: "Chúng ta thật có duyên, ở đây nhiều đảo như thế mà chúng ta lại được phân vào cùng một đảo. Nếu ở chung với Tiêu Chấn Phong, dù có gặp hắn ta, tôi cũng chẳng thèm chào hỏi đâu."

Nói xong, cô ấy đi lấy đồ ăn.

Chỗ ngồi chỉ còn lại Tɧẩʍ ɖυng và Tả Hàng đối diện nhau.

Ăn buffet cần trả 299 phí vào cửa, còn gọi món sẽ rẻ hơn nhiều.

Tɧẩʍ ɖυng gọi phục vụ tới và chọn một suất ăn rẻ nhất.

Tả Hàng không gọi gì, đợi nhân viên rời đi, anh ta mới lên tiếng hỏi: "Cô vào trò chơi một mình à?"

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu: "Đúng vậy, sao thế?"

Tả Hàng đầy ẩn ý nói: "Khi tôi đợi Tả Lam ở sảnh, có nghe ai đó hỏi về vợ mình tại quầy thông tin. Ông ta nói ông ta tên Bành Tiến, vợ ông ta tên là Lâm Mi."

Tɧẩʍ ɖυng nghĩ thầm: Bành Tiến vậy mà bắt đầu tìm cô rồi!

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cô đã phớt lờ Bành Tiến gần năm tiếng, ông ta không sốt ruột mới lạ.

Họ cùng dùng chung tài khoản, chỉ cần tiêu hơn 10 đồng vàng là phải có sự đồng ý của đối phương.

Nghĩ đến chuyện tiền bạc, Tɧẩʍ ɖυng nói: "Tôi đăng ký bằng toàn bộ tài sản, trong người không có bao nhiêu tiền. Có thể mời tôi bữa này được không? Đợi tôi phát đạt rồi nhất định sẽ trả lại cho cô."

Tả Lam vừa hay bê đồ uống đến.

Cô ấy lấy đồ uống giúp anh trai, không quên đưa Tɧẩʍ ɖυng một ly, hào phóng nói: "Được thôi, dù sao một bữa ăn cũng chẳng đáng bao nhiêu. Tôi ở phòng 2309, chị ở phòng nào? Sau này trước khi ăn tôi sẽ qua tìm chị, nếu chị muốn ăn thì cũng có thể đến tìm tôi, chúng ta cùng đến đây ăn, tôi sẽ mời chị."

Khu nghỉ dưỡng tuyệt đối an toàn, nên Tả Lam không lo lộ địa chỉ.

Tả Hàng không có ý kiến gì về việc Tả Lam kết thân với Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng: "Tôi ở phòng 209."

Tɧẩʍ ɖυng biết họ muốn tạo mối quan hệ tốt với cô, sau này nếu gặp lại trong phó bản, có thêm bạn còn hơn thêm kẻ thù.

Tả Lam: "209? Xem ra chị thực sự gặp khó khăn."

Ở đây, tầng càng cao thì càng giàu có.

Từ tầng 20 trở xuống là phòng, chia làm ba loại.

Từ tầng 20 trở lên là khu biệt thự độc lập, cũng chia làm ba loại.

Nhưng chỉ cần là biệt thự thì đều là gia đình giàu có mới ở được.

Như gia đình của Lâm Mi chỉ sống ở tầng 6 mà thôi.

Giọng điệu của Tả Lam không có ác ý, chỉ là cô gái nhỏ không hiểu sự khổ cực của nhân gian nên cảm thán mà thôi.

Tɧẩʍ ɖυng không để ý, vừa ăn vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Lúc này mặt trời đang lặn, cả hòn đảo được bao phủ trong ánh hoàng hôn. Mặt biển lấp lánh, thi thoảng có cá nhảy lên.

Một cảnh sắc bình yên thư thái.

Tả Lam vừa ăn vừa phàn nàn về Tiêu Chấn Phong và các người chơi khác trong game.

Tɧẩʍ ɖυng nghe mà tai này vào tai kia ra.

Ba người ăn xong, chuẩn bị rời nhà hàng.

Trong nhà hàng vang lên một tiếng hét.