Chương 2.7: Khu nghỉ dưỡng (1)

Đám đông reo hò cổ vũ.

Đây là lần đầu tiên có người có thể đánh rơi phi tiêu của Vương tiên sinh!

Vương tiên sinh vẫn giữ nụ cười, nhưng trong ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.

Vòng thứ ba, Tɧẩʍ ɖυng ném phi tiêu.

Mười điểm.

Lần này, mũi phi tiêu cắm sâu vào bia.

Biểu cảm của Vương tiên sinh cuối cùng cũng có chút thay đổi, nụ cười trở nên gượng gạo, ông ta ném phi tiêu.

Hai chiếc phi tiêu va chạm, nhưng không thể làm rơi phi tiêu của Tɧẩʍ ɖυng, chiếc phi tiêu của ông rơi xuống, giống như tâm trạng lần đầu thất bại thảm hại của ông ta.

"Vương tiên sinh, đến lượt ông ném trước rồi."

"Cô Lâm đang dẫn trước ông một trăm điểm rồi đấy."

Đám đông xung quanh cười đùa trêu chọc.

Họ chỉ xem cuộc vui, chẳng quan tâm ai thắng ai thua, vì dù ai thắng họ cũng không được lợi gì.

Vương tiên sinh nheo mắt nhìn bia, ném phi tiêu.

Lại là mười điểm.

Tɧẩʍ ɖυng lần này căn chỉnh ngắn hơn nhiều.

Cô ném phi tiêu, hai chiếc phi tiêu va chạm, một chiếc rơi xuống đất.

Phi tiêu của Tɧẩʍ ɖυng cắm chéo trên bia, chiếm đúng vị trí của chiếc phi tiêu trước đó.

Hiện tại, điểm số của Tɧẩʍ ɖυng và Vương tiên sinh là:

400:100.

Vương tiên sinh nhìn chằm chằm vào con số chói mắt đó, hơi thở có phần gấp gáp, tim đập hơi loạn nhịp.

Nhưng rất nhanh, ông ta bình tĩnh lại và tiếp tục ném phi tiêu.

Qua vài vòng, Tɧẩʍ ɖυng càng ném càng tự tin.

Lần nào cô cũng chắc chắn cắm sâu phi tiêu vào bia.

Vương tiên sinh không chỉ không thể làm gì được cô, mà phi tiêu của ông ta còn thường xuyên bị cô làm rơi.

Cuối cùng, đến lượt cuối, điểm số đã là 1300:400.

Tɧẩʍ ɖυng 1300, ông ta 400.

Kết quả đã không còn gì phải bàn cãi.

Trước khi ném phi tiêu vòng cuối, Vương tiên sinh nhìn Tɧẩʍ ɖυng và hỏi: "Cô Lâm trước đây có tập luyện không? Có phải là tuyển thủ chuyên nghiệp không?"

Tɧẩʍ ɖυng đáp: "Không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng trước đây tôi từng chơi."

Trước đây, cũng chính Nhu Nhu đã dạy cô chơi phi tiêu.

Nhu Nhu là một thiên tài, mọi thứ dường như cô ấy đều biết một cách bẩm sinh.

Cô ấy luôn cầm tay dạy cô nhiều kỹ năng, ngày nào cũng bám lấy cô, thường thi đấu với cô rồi cố ý thua, sau đó làm nũng với cô.

May mắn là Tɧẩʍ ɖυng không chỉ không ngốc, mà còn rất thông minh.

Nếu không thì làm sao cô có thể học được nhiều thứ như vậy và còn giỏi nữa.

Vương tiên sinh xoay xoay phi tiêu trong tay, cười nói: “Nếu cô đồng ý đi theo tôi, tôi có thể tìm cách chuộc cô khỏi tay chủ nhân của cô. Đi theo tôi, ít nhất tôi có thể đảm bảo cô không phải lo cơm ăn áo mặc, không cần phải tự mình vào sòng bạc để kiếm tiền nữa.”

Ông ta ném phi tiêu xuống, nó rơi vô lực xuống đất.

Tɧẩʍ ɖυng cũng tùy ý ném phi tiêu, nhưng trúng ngay hồng tâm.

Cô đã thắng, tiện tay xé hợp đồng mà cô đã ký, lấy túi con chip và quay người rời đi.

"Tôi chẳng qua đã dốc hết gia sản để đăng ký nên mới không có nhiều tiền. Tôi không có sở thích làm nô ɭệ cho người khác."

Cô nhớ Thượng Chỉ cũng đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm để đăng ký, nên tạm thời cô mượn lại câu chuyện đó.

Vương tiên sinh nhìn theo bóng lưng cô, cười nói: "Tôi sẽ vẫn thường chơi ở đây. Nếu sau này cô cần giúp đỡ gì, có thể đến tìm tôi, tôi rất ngưỡng mộ cô."

Tɧẩʍ ɖυng nghe vậy, khóe miệng khẽ cong xuống.

Cô hoàn toàn không cần sự ngưỡng mộ của ông ta.

Mang theo số chip, cô đến quầy để đổi tiền.

Tổng cộng có 2381 chip, cô yêu cầu đổi toàn bộ thành tiền mặt.

Mang một túi đầy tiền mặt quay lại sảnh, Tɧẩʍ ɖυng tìm 403 để mở thêm một tài khoản, phí mở tài khoản bị trừ mất 100.

Có tiền trong túi, lòng cô không còn lo lắng.

Tɧẩʍ ɖυng lật cuốn sổ tìm vị trí nhà hàng dành riêng cho VIP, rồi thoải mái bước tới đó.

Cô có thể tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi này rồi!

Thật vui!

Tɧẩʍ ɖυng nhảy nhót như một đứa trẻ, chạy vài bước.

Sau đó, cô nhìn xung quanh, lại khôi phục vẻ bình tĩnh, như chưa có gì xảy ra và tiếp tục đi.

"Lâm Mi?"

Phía sau vang lên một tiếng gọi.

Là giọng nữ.

Tɧẩʍ ɖυng ngay lập tức phản ứng, không quá lo lắng, quay đầu lại.

Là Tả Lam.

Bên cạnh Tả Lam có một người đàn ông cao lớn, ngoại hình điển trai, mặc trang phục thoải mái.

Anh ta có vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Khi Tɧẩʍ ɖυng nhìn về phía anh ta, cũng là lúc cô bắt gặp ánh mắt đánh giá của anh ta.

Tả Lam giới thiệu với người đàn ông: "Chị ấy là Lâm Mi, người mà em đã kể với anh, người chơi đã dùng tay không xé xác nữ quỷ trong phó bản ấy."

Tɧẩʍ ɖυng ngoài mặt không nói gì: "..."

Nhưng trong lòng: Đúng vậy, là tôi. Có phải ngầu lắm không.

Tả Lam tự hào giới thiệu với Tɧẩʍ ɖυng: "Đây là anh trai tôi, Tả Hàng. Trong các cuộc thi và phụ bản chính thức, anh ấy đều đạt cấp S."

Tả Hàng lạnh nhạt gật đầu với Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng cũng gật đầu đáp lại.