Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 2.5: Khu nghỉ dưỡng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhu Nhu rất thích kéo cô chơi vài ván cờ bạc rồi cố ý thua, sau đó ném bài đi rồi nhào vào lòng cô, ôm lấy eo cô, ngước mặt lên, đôi mắt long lanh nhìn cô: “Tớ thua rồi, cậu muốn tớ làm gì?”

Cô nói sao nhỉ?

Cô giả vờ nghiêm túc đùa giỡn với Nhu Nhu: “Đừng có làm nũng với tớ, tớ không thích đâu, đưa tiền đây.”

Nhu Nhu chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không biết đã nghĩ bao nhiêu điều lung tung, bỗng nhiên tỏ ra ấm ức: “Cậu… cậu không yêu tớ… tại sao cậu không yêu tớ…”

Cô đành vỗ lưng an ủi: “Yêu yêu yêu, cậu là bạn thân nhất của tớ. Ngoài ông bà ra, tớ yêu cậu nhất đấy.”

Nhu Nhu nằm trong lòng cô, nghiến răng hậm hực, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, ánh mắt u ám: “Tớ chỉ xếp thứ ba thôi… Tớ không muốn chỉ đứng thứ ba…”

Tɧẩʍ ɖυng nghĩ lại mà cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng là Nhu Nhu tự kéo cô chơi, nhưng lại không chơi nghiêm túc, thua rồi còn tỏ ra ấm ức, bắt cô dỗ dành.

Tɧẩʍ ɖυng không nhớ lại quá khứ nhiều, cô đi đến quầy và đổi năm đồng vàng lấy năm con chip.

Cô giữ lại ba đồng vàng để phòng ngừa trường hợp khẩn cấp.

Sòng bạc ở đây có rất nhiều trò chơi kỳ lạ.

Trong sòng bạc, có nhiều khu vực khác nhau.

Khu vực trực tiếp đối diện cửa chính là khu bài cơ bản. Xung quanh có nhiều cửa kính, dẫn đến các khu vực mạt chược, khu cược và khu đấu tay đôi.

Năm con chip của Tɧẩʍ ɖυng quá ít, không đủ để chơi bài.

Vì cô là VIP, nhân viên phục vụ chu đáo chỉ ra các khu vực mà cô có thể tham gia:

Khu cược và khu cược tay đôi.

Tɧẩʍ ɖυng do dự một chút, rồi đi vào khu cược tay đôi.

Đi qua một lối đi sáng sủa, Tɧẩʍ ɖυng bước vào một khu vực hơi tối.

Ngay trước cửa, một tấm biển ghi rõ ràng:

[Trò cược tay đôi hôm nay —— Phi tiêu.]

Số lượng người chơi ở đây ít hơn hẳn so với sảnh chính.

Sự xuất hiện của Tɧẩʍ ɖυng, một người chơi mới, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người đang chờ đối thủ.

Một người đàn ông trung niên bụng bia bước ra từ bóng tối, cười nói: "Chơi với tôi hai ván nhé?"

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu, tại quầy cửa, cô dùng một con chip đổi lấy mười chiếc phi tiêu.

Người đàn ông tự xưng là Vương tiên sinh, sau khi đổi lấy mười chiếc phi tiêu, ông ta còn đặt thêm ba con chip lên quầy: “Ai thắng sẽ được ba con chip của đối phương.”

“Được.” Tɧẩʍ ɖυng cũng lấy ra ba con chip.

Cô nghĩ thầm, chẳng trách sao ở đây ít người.

So với những người ngoài kia, tiêu một lúc hàng đống đồng vàng, đánh lớn không chút do dự thì người ở đây thật quá nghèo.

Cô cầm phi tiêu đi đến vị trí trống của quầy phi tiêu.

Tấm bia cách quầy mười mét, có một thanh chắn ngăn người chơi lại, cấm không cho tiếp cận quá gần.

Luật chơi rất đơn giản và trực tiếp:

Có tổng cộng mười vòng, điểm cao nhất là mười điểm.

Mỗi người chơi có mười chiếc phi tiêu, ai có tổng điểm cao hơn thì thắng.

Vương tiên sinh lịch sự mỉm cười ra hiệu: “Quý cô trước.”

Ở đây rất hiếm khi có người chơi nữ.

Nghe thấy từ “quý cô”, những người chơi khác chưa chú ý đến Tɧẩʍ ɖυng cũng dừng lại trò chơi của mình và tập trung quanh quầy của cô để theo dõi trận đấu.

“Có cần tôi giúp không?”

“Mười mét xa đấy, nếu sức không đủ thì có khi còn không chạm được vào bia đâu.”

Một số người cười cợt.

Tɧẩʍ ɖυng coi như những lời đó chỉ là gió thoảng bên tai.

Cô tập trung nhìn thẳng vào bia, ném phi tiêu.

Phập — chiếc phi tiêu cắm sâu vào bia.

“Wow! Tám điểm!”

Có người vỗ tay, nói với người đàn ông trước đó muốn giúp Tɧẩʍ ɖυng ném phi tiêu: “Người ta giỏi hơn ông nhiều đấy, ha ha.”

Tɧẩʍ ɖυng bước sang một bên.

Vương tiên sinh mỉm cười, thong thả đứng vào vị trí của cô, ném phi tiêu.

Cũng là tám điểm.

Tɧẩʍ ɖυng để ý đến biểu cảm của những người xung quanh.

Trên mặt họ hiện lên những nụ cười mập mờ, như thể đang chờ đợi một trò cười, ánh mắt liên tục chuyển qua lại giữa cô và Vương tiên sinh.

Tɧẩʍ ɖυng hơi nhíu mày, ném chiếc phi tiêu thứ hai.

Chín điểm.

Vương tiên sinh theo sát ngay sau, cũng là chín điểm.

Phi tiêu thứ ba của Tɧẩʍ ɖυng, mười điểm.

Vương tiên sinh cũng như vậy.

Tɧẩʍ ɖυng nhướng mày, tăng tốc độ ném phi tiêu.

Tuy nhiên, những chiếc phi tiêu sau đó hoặc rơi vào vòng điểm thấp, hoặc rơi xuống đất.

Trong khi đó, Vương tiên sinh luôn dễ dàng theo sát cô, giống như một con thú đang chơi đùa với con mồi. Cô ném phi tiêu trúng đâu, ông ta cũng ném trúng đó.

Những người chơi xung quanh không nhịn được cười thành tiếng.

Vương tiên sinh liếc nhìn người đó, hơi trách móc nói: "Khi xem người khác thi đấu thì đừng gây ồn, các anh sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của người khác."

Ông ta như một quý ông, lịch sự giáo huấn mọi người có mặt: "Xin hãy tôn trọng phụ nữ."

Trước lời nhắc nhở của ông ta, không một ai tỏ ra bất mãn. Hầu hết mọi người chỉ biểu lộ vẻ mặt khó hiểu hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »