Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 1.3: Quỷ Phù Dung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Chấn Phong không quan tâm: “Chỉ còn lại mười phút, chúng ta còn phải lên tầng tìm phòng nữa. Cứ viết tên vào trước đi, cùng lắm viết xong rồi thì lại sửa.”

Tròng mắt đυ.c ngầu của chưởng quầy nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυng, trong miệng phát ra tiếng cười ‘hô hô hô’, thô ráp âm trầm, như một cái bàn chải chà vào sống lưng khiến da đầu người ta tê dại, lông tơ dựng đứng.

“Viết vào rồi thì sẽ không thể sửa lại. Viết phòng nào ở phòng đó. Nếu vào sai phòng, không chừng khi vào sẽ không phải phòng người ở đâu.”

Thượng Chỉ dừng tay lại, đau đầu day huyệt thái dương: “Không thể khác với những người khác, không thể có đôi có cặp, không thể ở bên ngoài phòng, cũng không thể dồn tất cả mọi người vào cùng một phòng. Tôi không nghĩ ra nên sắp xếp như thế nào.”

Tɧẩʍ ɖυng nhìn lướt qua mọi người.

Đoàn người tổng cộng ba nữ bốn nam, gồm bảy người.

Quả thật không thể phân chia.

Cô nghĩ nghĩ, hỏi chưởng quầy: “Quán trọ này còn có người nào khác không?”

Nếu không có, vậy chứng minh việc viết tên vào quyển sách này khảo nghiệm xem ai có thể giành viết tên trước để lấy được phòng, cũng tức là sẽ có người không có phòng.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh đoạt.

Dù sao tục ngữ nói, chết đạo hữu không chết bần đạo (chết mày éo chết tao).

Chưởng quầy híp mắt cười: “Có đó. Lão già này và chủ nhân chúng tôi.”

Bảy người thêm hai người là chín người.

Nếu là chín người chia vào ba gian phòng, mỗi phòng ba người thì quả thật có thể hoàn mỹ tránh đi đoạn chữ kia.

Nắm tay đang siết chặt của Tɧẩʍ ɖυng thả lỏng ra: “Đêm nay có thể cho một người trong số chúng tôi ở cùng ông và chủ nhân ông không?”

Chưởng quầy chậm rãi nói: “Việc này thì… Chủ nhân tôi xưa nay thích ở một người, thích yên tĩnh. Nhưng bảy người cô cậu, tình huống đặc biệt… Có lẽ ngài ấy sẽ đồng ý thôi.”

Bảy người, tình huống đặc biệt.

Lời này xem như cam chịu, nếu không chia phòng được thì Phù Dung sẽ tìm tới thật.

Tiêu Chấn Phong cười nhạo Tɧẩʍ ɖυng nói: “Tôi tin tưởng cô là cấp C rồi đó. Bọn họ là NPC chứ có phải người đâu, không thể coi họ như người được, cô thế mà lại không hiểu.”

Thượng Chỉ nghi ngờ nhìn Tiêu Chấn Phong, có chút hoài nghi cấp bậc của hắn ta, giải thích: “Cô ấy hỏi là quán rượu này còn có người nào khác không. Chưởng quầy trả lời, điều này chứng minh ông ta và chủ nhân xem như người.”

Tiêu Chấn Phong hơi xấu hổ và buồn bực: “Ngu! Lỡ như đám NPC này cố ý lừa chúng ta bọn họ là người để dẫn mấy người đi tìm chết thì sao!”

Tɧẩʍ ɖυng: “Nếu cho một người cùng phòng với bọn họ, vậy chúng ta sẽ không có ai phải chết. Nếu không làm như vậy, thế thì chúng ta sẽ chết mất một người.”

Tiêu Chấn Phong còn định cãi lại.

Tɧẩʍ ɖυng không muốn bị hắn ta trì hoãn thời gian, trực tiếp ngắt lời: “Hơn nữa, anh không phát hiện ra chưởng quầy không hề nhắc nhở chúng ta chuyện Phù Dung sao? Nếu anh không nói đổi phòng, ông ta cũng không nhắc nhở chúng ta viết tên rồi thì không thể đổi phòng sao?”

“Điều này phần lớn là vì ông ta không thể nói dối, nhưng cũng có thể không cần chủ động nêu những việc cần chú ý cho chúng ta biết. Chỉ khi chúng ta nhắc đến thì ông ta mới phải bất đắc dĩ nói cho chúng ta biết.”

“Đừng lề mề nữa, chỉ còn lại ba phút.”

Thượng Chỉ đáp lại, viết tên mình xuống phòng Địa số 1, ngay sau đó đưa quyển sách cho Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng lễ phép nói cảm ơn, viết tên mình dưới tên Thượng Chỉ.

Rồi sau đó cô trả lại quyển sách cho Thượng Chỉ, Thượng Chỉ lại đưa quyển sách cho Tả Lam vẫn luôn an tĩnh ở bên cạnh.

Có người lao tới muốn cướp quyển sách.

Tɧẩʍ ɖυng lập tức giấu quyển sách ra sau lưng: “Ba cô gái chúng tôi ở cùng một phòng có vấn đề gì không?”

Bận tâm vũ lực Tɧẩʍ ɖυng vừa mới thể hiện, không ai còn dám tới cướp quyển sách nữa.

Cuối cùng lại là Tiêu Chấn Phong.

Chưởng quầy trở về, mang theo câu trả lời của chủ nhân: “Chủ nhân đồng ý, trong số các cô cậu ai muốn ở cùng một phòng với bọn tôi.”

Tiêu Chấn Phong bị dẫn đi, thẹn quá hoá giận mà lườm mọi người vài cái.

Tɧẩʍ ɖυng và hai cô gái lên lầu tìm được phòng Địa số 1 rồi mau chóng vào phòng.

Buồng trong thắp ba ngọn nến, cửa gỗ đóng lại, có thể nhìn thấy trên chốt gỗ sau cửa dán ba lá bùa vàng được vẽ bằng chu sa.

Tɧẩʍ ɖυng đặt chốt gỗ ngang cửa, đóng kín cửa.

Dưới lầu truyền đến tiếng ‘đang đang đang——’, có người cầm canh gõ mõ:

“Giờ Tý đã đến, đóng chặt cửa sổ. Mưa nhiều ướt phòng, cẩn thận nến tắt. Ngoài cửa có tiếng, chớ có tò mò, chớ có đáp lại!”

Tiếng cầm canh gõ mõ vang lên ba lần.

Ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa ‘cốc cốc’: “Trần Lang, em là Phù Dung, em tới tìm anh đây.”

Ba cô gái trong phòng đều nín thở.

Tɧẩʍ ɖυng yên lặng quan sát căn phòng.

Bỗng nhiên, một giọt nước mưa từ xà nhà rơi xuống, đúng vào một ngọn nến trong phòng.

Ánh nến lung lay, cái bóng trong phòng lại giương nanh múa vuốt.

Tiếng đập cửa ngoài phòng càng thêm gấp gáp: “Trần lang, Trần lang, anh mở cửa ra đi! Em là Phù Dung đây!”

Dưới khe cửa, một ít chất lỏng màu đen đặc sệt dần dần thấm vào trong.

Một mùi hôi thối lan vào trong phòng.

Thượng Chỉ vội vàng bảo vệ ngọn nến.

Tɧẩʍ ɖυng nhanh tay kéo tấm khăn bàn ra, bịt kín khe cửa.

Mùi thối rữa dần biến mất.

Tả Lam ngồi im lặng ở đó, ánh mắt đầy sợ hãi, cơ thể liên tục run rẩy.

Cô ấy trông có vẻ không lớn tuổi, hình như vẫn còn là học sinh.

Trước đó, cô ấy đã nói xếp hạng của mình là D.

“Trần lang, Trần lang, anh ở đâu? Phù Dung tìm anh thật khổ, thật khổ mà.”

Bên ngoài, tiếng bước chân xa dần, giọng nói của Phù Dung đầy ai oán.

Rất nhanh, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Chỉ là ở phòng bên cạnh.

Thượng Chỉ và Tɧẩʍ ɖυng thở phào nhẹ nhõm, mỗi người bảo vệ một ngọn nến, đưa một ngọn nến cho Tả Lam.

Tả Lam nhìn vào ngọn nến, nước mắt lăn dài: “Em đã nói trước rồi mà, em không muốn tham gia trò chơi này, nhưng bố em nhất quyết bắt em đến…”

“Em chắc chắn sẽ chết ở đây… hu hu hu…”

Thượng Chỉ hỏi: “Chỉ có mình em tham gia hay cả gia đình em cùng tham gia trò chơi?”

Tả Lam nghẹn ngào: “Cả gia đình em cùng tham gia. Không biết em có cơ hội gặp lại bố mẹ không.”

Thượng Chỉ cười: “Nhà em giàu thật đấy. Nhà chị tích lũy cả đời mà chỉ đủ đăng ký cho mình em. Bố em thật tàn nhẫn, nhưng cũng thông minh… Cả gia đình cùng tham gia, tỷ lệ thắng chẳng phải cao hơn sao?”

Tɧẩʍ ɖυng bình tĩnh lắng nghe.

Trong lòng cô không phải là không bị dao động.

Chỉ là cô vẫn chưa hiểu gì, không dám để lộ cảm xúc.

Rốt cuộc đây là game kỳ quái gì?

Thậm chí còn có phí đăng ký rất đắt đỏ.

Tại sao thế giới này lại có ma quái, mà nhóm người này có vẻ rất thích nghi?

Tại sao bố của cô gái nhỏ này lại ép cô ấy tham gia trò chơi nguy hiểm như vậy, mà Thượng Chỉ còn nói như vậy?

Tɧẩʍ ɖυng vuốt nhẫn trên ngón tay cái của mình.

Theo như giọng nói bí ẩn đó, người tham gia chơi game đáng lẽ phải là Lâm Mi.

“Trần Lang! Trần Lang!” Giọng Phù Dung càng lúc càng thê lương: “Anh ở đâu? Anh ở đâu? Tại sao anh lại nhẫn tâm bạc bẽo như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy?”

“Trần Quảng Niên! Anh thực sự đã làm uổng phí mảnh tình si của em! Em đã đem cả tài sản tính mạng cho anh!”

“Trần Quảng Niên! Nếu anh là đàn ông thì hãy ra gặp em đi! Chúng ta phải làm rõ mọi chuyện. Anh không thể phụ lòng em, lại còn lừa gạt tiểu thư nhà họ Ngô!”

Phù Dung vừa khóc lóc vừa kêu gào, lang thang vô định bên ngoài cửa.

Nàng vừa khóc vừa cất giọng hát những bài hát dân gian Giang Nam, nhu tình mật ý nói: “Còn nhớ không, đây là bài hát thời thơ ấu của chúng ta?”

Khi hát xong, nàng lại than thở về sự bạc bẽo của người đàn ông.

Lặp đi lặp lại, rất điên rồ.
« Chương TrướcChương Tiếp »