Chương 1.23: Quỷ Phù Dung

Nữ quỷ ôm lấy cái đầu trọc lóc của mình mà gào rú.

Nó là một cô gái của lầu Xuân Mãn, lúc còn sống thích nhất là vẻ đẹp của mình, mất tóc chẳng khác nào mất mạng! Dù nó vốn đã chết rồi.

Khuôn mặt nó méo mó, trừng mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυng với ánh mắt căm hận, như muốn xé cô ra thành từng mảnh.

Tɧẩʍ ɖυng ném đi mớ da đầu, túm lấy đầu của nữ quỷ, nói một tiếng xin lỗi, rồi như ném một quả bóng nảy, cô đập đầu nữ quỷ xuống đất.

Nửa đầu của nữ quỷ vỡ tan như một quả dưa hấu, phần "ruột dưa hấu" bắn tung tóe trên mặt đất.

Tɧẩʍ ɖυng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tiếp tục chạy về phía cổng thị trấn.

Sắp rồi, cô sắp vượt qua trò chơi này!

"Lâm Mi."

Eo cô đột nhiên bị siết chặt, phía sau vang lên giọng nói của Phong Chính.

Với kinh nghiệm từ lần đối đầu nữ quỷ trước đó, Tɧẩʍ ɖυng lập tức nắm lấy thứ quấn quanh mình, dùng sức kéo mạnh.

Một bóng đỏ lao tới, quỳ nửa gối rồi đổ vào lòng cô, khuôn mặt vùi vào ngực cô.

Tɧẩʍ ɖυng: ???

Cô cúi đầu nhìn.

Ồ, hóa ra cô đang nắm cánh tay của "lão yêu bà"...

Phong Chính sững sờ, sau đó mũi bắt đầu rướm máu, ánh mắt đầy tia sáng như pháo hoa đang nổ tung.

Tả Lam và Tiêu Chấn Phong: ... Quào, lợi hại! Cô dám đối đầu trực diện với trùm cuối luôn!

Tɧẩʍ ɖυng lập tức đẩy Phong Chính ra, quay đầu chạy về phía cổng thị trấn.

Phong Chính lấy lại tinh thần, ôm chặt lấy eo cô: "Đừng vội đi, nghe ta nói đã."

Cho kẻ thù thời gian nói chuyện chẳng khác gì tự rước họa vào thân.

Phản diện trong phim chết thế nào?

Chẳng phải vì nói nhiều quá mà tốn thời gian sao!

Tɧẩʍ ɖυng quyết tâm rằng, cô nghe Phong Chính nói thêm một câu là tự đặt mình vào nguy hiểm thêm một phần.

Phong Chính chỉ ôm lấy cô, lực vừa đủ để không khiến cô thoát ra, cũng không siết chặt khiến cô ngạt thở.

“Nàng” không có ý định làm tổn thương cô.

Nhận ra điều này, Tɧẩʍ ɖυng ngừng vùng vẫy, giả vờ thuận theo: "Được, tôi nghe, nhưng bà thả tôi ra trước."

Phong Chính chần chừ, rồi từ từ buông tay: "Đừng vội đi... Cô không tò mò sao? Còn nhiều điều chưa được giải đáp mà."

Tò mò cái gì chứ!

Tạm biệt nhé!

Tɧẩʍ ɖυng được tự do, liền co chân chạy ngay.

Phong Chính sắc mặt tối sầm, lóe lên trước mặt cô, ngăn đường cô lại, cúi người vòng tay ôm cô vào lòng: "Đừng đi."

“Nàng” vẫn không có ý định tấn công cô.

Cái ôm của “nàng” vô cùng dịu dàng.

Hơi thở của Phong Chính tràn ngập quanh không gian của Tɧẩʍ ɖυng.

Cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Là một mùi hương độc nhất vô nhị, khó diễn tả bằng lời, nhưng lại khiến người ta say mê một cách kỳ lạ.

— Đó là mùi hương đặc trưng của Nhu Nhu, người bạn thân cũ của cô.

Tɧẩʍ ɖυng ngẩng đầu quan sát Phong Chính.

“Nàng” là một mỹ nhân, và Nhu Nhu trong ký ức của cô cũng rất xinh đẹp.

Tiếc rằng cô không biết liệu Nhu Nhu có giống với người trước mặt hay không.

Tɧẩʍ ɖυng không có trí nhớ tốt.

Nhưng diện mạo của Nhu Nhu không phải thứ cô quên vì trí nhớ kém.

Nhu Nhu đã biến mất không dấu vết ngay sau khi cô ấy và Tɧẩʍ ɖυng cãi nhau, không để lại chút dấu tích nào.

Ngoại trừ việc cô nhớ rằng đã từng có một người tên là Nhu Nhu, không còn ai nhớ Nhu Nhu là ai nữa.

Trong khoảng thời gian đó, Tɧẩʍ ɖυng tìm kiếm khắp nơi dấu vết sự tồn tại của Nhu Nhu, nhưng kết quả là chẳng có gì.

Những người bạn cũ và bạn học của cô đều cho rằng cô bị áp lực quá lớn nên mới tưởng tượng ra một người bạn tên Nhu Nhu.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυng tin chắc rằng mình không nhớ nhầm.

Dù hình ảnh của Nhu Nhu trong ký ức của cô mờ nhạt đến mức như chưa từng gặp mặt, nhưng cô vẫn nhớ những chuyện đã trải qua cùng Nhu Nhu. Cô nhớ bà nội trước khi mất đã từng nói với cô rất nhiều lần:

“Thế giới này rất kỳ diệu, cháu và Nhu Nhu đều không giống với những người khác.”

“Sau này cháu có thể gặp rất nhiều điều kỳ lạ. Nhưng bất kể có gặp phải chuyện gì, cháu cũng phải sống mạnh mẽ, dù ông bà có không ở bên cạnh."

Tɧẩʍ ɖυng tin vào lời bà, và tin vào chính mình.

Trước kia, Tɧẩʍ ɖυng không hiểu lời bà nội có ý nghĩa gì.

Cho đến khi Nhu Nhu bốc hơi khỏi thế gian, cô mơ hồ nhận ra.

Vì vậy, khi đột ngột bị cuốn vào trò chơi này, với sự việc kỳ lạ như chuyện của Nhu Nhu đã xảy ra trước đó, cô không hoảng sợ quá nhiều.

Lúc này, đột nhiên cô nghĩ tới, liệu bà chủ trước mặt có phải chính là Nhu Nhu?

Tính cách của “nàng” cũng kỳ lạ giống Nhu Nhu, “nàng” đối xử với cô cũng tốt như Nhu Nhu trước khi lộ bản chất.

Có lẽ Nhu Nhu vì đã trở thành người của thế giới này nên mới biến mất khỏi thế giới của cô.

Ừm, nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng dường như có lý.

Tɧẩʍ ɖυng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng màu của Phong Chính, hỏi: "Cô là Nhu Nhu à?"