Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 1.2: Quỷ Phù Dung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh sáng trắng mờ dần.

Tɧẩʍ ɖυng nháy mắt một cái, khi mở mắt ra, cô đã xuất hiện trong một con hẻm nhỏ tối tăm.

Cô sững sờ trong giây lát, cơ bắp toàn thân căng cứng.

Con hẻm nhỏ hẹp dài, trời còn đang mưa bay bay.

Không khí ẩm ướt, nước mưa rơi xuống cọ rửa vết máu trên mặt cô.

Tóc, quần áo cô ướt đẫm, dính sát vào người.

Tɧẩʍ ɖυng nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn đã trở về với màu xám xịt vốn có, không có chút thu hút nào.

Tố chất tâm lý của cô tốt một cách đáng ngạc nhiên, tất cả những ai biết cô đều nói như vậy.

Lâm Mi đã chết, cô không thèm để ý.

Bởi vì cô cảm thấy không chừng là do Lâm Mi tát cô một cái nên mới bị trời phạt.

Trước mắt cô càng quan tâm tình cảnh của bản thân hơn.

“Xin đừng tháo nhẫn xuống.”

Âm thanh này quanh quẩn bên tai cô, Tɧẩʍ ɖυng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mũi tên chỉ đường màu xanh lam hiện lên trước mắt cô.

Tɧẩʍ ɖυng quan sát xung quanh, thật cẩn thận cất bước, dựa theo mũi tên chỉ thị đi ra khỏi con hẻm nhỏ.

Bên ngoài con hẻm là một con đường phố tối tăm và cổ kính.

Ngoại trừ một quán rượu mang phong cách cổ đại đang mở cửa, ánh đèn mờ nhạt mỏng manh hắt ra từ bên trong, toàn bộ con phố đều tối đen, không có tí ánh sáng ngọn đèn dầu nào.

Có mấy bóng người từ các con hẻm đi ra, vội vội vàng vàng chạy vào quán rượu.

Mũi tên chỉ về hướng quán rượu.

Tɧẩʍ ɖυng đuổi theo.

Trong quán rượu chỉ có mấy ánh nến lung lay, đây chính là nguồn sáng duy nhất trong thế giới này.

Trong ánh sáng mờ ảo, mỗi người đều đang xử lý quần áo dính nước mưa của mình.

Khi họ nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυng mặc bộ quần áo dính máu, hệt như quỷ mị thì đều ngẩn ra.

Sau vài giây yên tĩnh, một người đàn ông khoảng 30 tuổi cười nói: “Sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Trước khi tiến vào trò chơi nên gϊếŧ chết con tiện nhân khinh thường tôi kia đi! Dù sao sau khi vào trò chơi, thế giới kia cũng đâu còn liên quan tới chúng ta nữa.”

“Cô gϊếŧ ai vậy? Chồng cô à? Cô đoán xem người tôi muốn gϊếŧ chính là ai? Là vợ của tôi đó, a ha ha ha ha!”

Một người phụ nữ mặc quần áo tập thể hình chuyển chủ đề: “Mọi người làm quen trước đi, tôi là Thượng Chỉ, trước kia làm trong ngành tài chính sản xuất.”

Gã đàn ông khoảng 30 tuổi kia tên là Tiêu Chấn Phong.

Bốn người còn lại tự giới thiệu.

Trông quần áo của bọn họ, tất cả đều là hàng xa xỉ.

Tɧẩʍ ɖυng âm thầm quan sát ngôn ngữ cử chỉ của bọn họ, cân nhắc tin tức từ trong lời họ, hiểu đại khái:

Hiện tại cô không phải xuyên không mà là tiến vào một trò chơi thần kỳ.

Khuôn mặt Tɧẩʍ ɖυng vẫn giữ vẻ trấn định: “Tôi là Lâm Mi! Trước kia làm gì thì không cần phải nói nhỉ, dù sao thế giới kia đã không còn liên quan tới chúng ta.”

Tiêu Chấn Phong gật đầu, tiếc hận thở dài: “Cô nói đúng, nhưng mà không gϊếŧ được mụ già thối kia thật đáng tiếc. Ai… Sao tôi không nghĩ tới việc trước khi tới đây có thể gϊếŧ người chứ!”

Thượng Chỉ chán ghét liếc nhìn Tiêu Chấn Phong đang lầu bầu một cái, nói: “Mọi người đã chính thức bước vào trò chơi thông qua vòng bầu chọn đầu tiên, cho nên hãy công bố cấp bậc của mình để quyết định xem vòng này chủ yếu nên nghe theo ai đi. Tránh để đến lúc đó lại vì tranh quyền lên tiếng mà đánh nhau.”

Thượng Chỉ dẫn đầu nói: “Cấp bậc của tôi là A.”

Tiêu Chấn Phong làm lố trừng to mắt: “Cô là đàn bà mà cũng đạt được cấp A à! Tôi cũng là A này.”

Mọi người nói ra cấp bậc của mình.

Trừ Thượng Chỉ và Tiêu Chấn Phong ra, bốn người còn lại đều là cấp C hoặc D.

Tɧẩʍ ɖυng lấy số trung gian trong nhóm người này, nói: “Tôi cấp C.”

“Cấp C?” Tiêu Chấn Phong nghi ngờ nghiêng đầu.

Trong lúc mọi người đang muốn tiếp tục nói chuyện, hắn ta đột nhiên đấm một cái về phía Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng phản xạ có điều kiện, một tay kẹp cứng cổ tay hắn ta, một tay khác vô thức nắm chặt tấn công vào hàm dưới của hắn.

Cô kịp thời phản ứng lại, nắm đấm dừng sát hàm dưới của Tiêu Chấn Phong.

Tiêu Chấn Phong dùng đầu lưỡi chống vào quai hàm, cười nói: “Tôi thấy đường cong cơ bắp của cô như đã được rèn luyện, sao lại chỉ có cấp C? Chẳng lẽ cô tham gia vào game test IQ à?”

Tɧẩʍ ɖυng ném Tiêu Chấn Phong ra, có lệ nói: “Ừm.”

Những người này hình như đều biết chuyện trò chơi là như thế nào, hơn nữa đã từng chơi rồi, còn có phân chia cấp bậc.

Chỉ mình cô là không hay biết gì, cũng không có cấp bậc.

Chưởng quầy ngủ gà ngủ gật trên quầy bị mấy người đánh thức.

Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài xưa cũ, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, giọng nói thô ráp như bị giấy nhám chà qua: “Đã trễ thế này rồi mà mấy người còn đến đây, muốn ở trọ à?”

Tɧẩʍ ɖυng không nói một lời, yên lặng chờ những người khác đáp lại.

Tiêu Chấn Phong gật đầu: “Ở trọ.”

Hắn ta quay đầu lại nói với mọi người: “Không ở được thì chúng tôi chỉ có thể ngủ ngoài đường cái rồi.”

“Một đồng bạc một đêm.”

Chưởng quầy mở quyển sách nhỏ ố vàng ra, cầm bút lông lên liếʍ ngòi bút rồi viết vài chữ vào trong danh sách.

Ông ta viết số phòng xuống trang giấy cũ nát rồi đẩy quyển sách ra, để cho mọi người viết tên dưới các con số: “Chỉ có sáu phòng, mấy người tự quyết định nên phân chia thế nào đi.”

Nhận lấy quyển sách nhỏ, mọi người sửng sốt.

Bìa quyển sách là một người phụ nữ có dung mạo kiều mị, dáng người thướt tha, như ở thời kỳ dân quốc.

Nàng kia mặc chiếc sườn xám thêu Phù Dung, vẻ mặt ai oán.

Bên cạnh viết một hàng chữ phồn thể nho nhỏ:

Nếu bạn khác với người khác, Phù Dung sẽ đi tìm lang quân.

Nếu bạn có đôi có cặp với người khác, Phù Dung sẽ đi tìm lang quân.

Nếu bạn ở trong phòng, Phù Dung sẽ ở bên ngoài, chờ lang quân.

Nếu bạn cùng người khác ở bên nhau…

Sao bạn lỡ để Phù Dung một mình lẻ loi hiu quạnh?

Mọi người liếc nhau, không dám viết tên ngay.

Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt nổi lên một luồng gió âm u đóng sập cửa vào.

Ánh nến trong phòng đong đưa kịch liệt, bóng người và bóng vật đong đưa như bóng ma, xâm chiếm toàn bộ căn nhà.

Chưởng quầy vội vàng bảo vệ ngọn nến trên quầy, những cái bóng trong nhà cũng đứng yên lại.

Chưởng quầy ngáp một cái, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt Tây Dương, giục: “Nhanh lên đi, còn 15 phút nữa là 11 giờ rồi đấy.”

Thượng Chỉ cân nhắc nói: “11 giờ thì làm sao vậy? Nếu có quỷ, không phải nên là 12 giờ mới lui tới à?”

Tɧẩʍ ɖυng nhìn quanh quán trọ cổ xưa này, não bộ nhanh chóng vận chuyển: “Tính theo giờ thần, 11 giờ là giờ Tý.”

Giờ Tý, âm khí nặng nhất.

Chưởng quầy cẩn thận bảo vệ ánh nến, thúc giục: “Mấy cô cậu mau viết tên rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi đi, phí phòng ngày mai giao sau cũng được.”

Tiêu Chấn Phong cướp lấy đồng hồ quả quýt của chưởng quầy: “Không còn nhiều thời gian nữa. Ai biết giờ Tý sẽ có thứ gì tới chứ, tôi thấy nơi này rất u ám, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.”

Hắn dẫn đầu cầm lấy bút lông, viết tên mình ở phòng chữ Thiên số 1.

Thanh niên đeo kính tên Vu Nghị cũng cầm bút lông lên viết.

Tɧẩʍ ɖυng thấy không có người nào ngăn cản, chỉ có thể tự mình ngăn lại: “Trước đừng viết lung tung, đừng quên đoạn nhắc nhở về Phù Dung.”

Thượng Chỉ gật đầu phụ họa: “Tôi cảm thấy nếu chọn sai phòng, Phù Dung sẽ đến thật đấy.”

Và nàng Phù Dung này có vẻ không phải người.
« Chương TrướcChương Tiếp »