Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 1.17: Quỷ Phù Dung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tɧẩʍ ɖυng cố nén sự kinh ngạc, tiếp tục nhìn qua lỗ khóa.

Một luồng khí âm nặng nề trộn lẫn với mùi hôi thối xộc vào mũi qua lỗ khóa.

Ngay lập tức, đầu óc Tɧẩʍ ɖυng trống rỗng, cô cảm thấy ngọc bội trước ngực nóng lên, mới tỉnh lại và nín thở.

Cô nhìn kỹ, trong căn phòng trống rỗng đó, ngoài một cỗ quan tài đặt giữa phòng thì không còn gì khác.

Trên bức tường đã hóa thành màu đen dán hàng chục lá bùa màu vàng vẽ chu sa, tạo thành một trận bùa kỳ lạ.

Xung quanh quan tài là những dải vải màu vàng viết đầy phù chú bằng máu đen, rải rác trên sàn. Nắp quan tài bị đậy lệch, chân nến kê quan tài cũng có ngọn nến trắng chảy đầy sáp.

Ngọn nến trắng đang cháy với ngọn lửa xanh, bốc khói đen.

Dù là ban ngày, nhưng cả căn phòng lạnh lẽo như đêm đông, luồng khí lạnh bất thường cứ theo những luồng gió không biết từ đâu tới, tranh nhau thoát ra khỏi lỗ khóa.

Tiêu Chấn Phong xem xong phòng chữ Địa, đẩy Tɧẩʍ ɖυng sang để xem phòng chữ Thiên.

Chỉ nhìn một cái, hắn ta ngồi thụp xuống đất, miệng há to định hét lên.

Tɧẩʍ ɖυng nhanh tay bịt miệng mũi hắn lại, bóp cổ họng hắn ta không cho hắn ta phát ra tiếng. Cô kéo hắn lên, ra hiệu cho Tả Lam quay lại.

Ba người cùng chạy về phòng chữ Địa số 3.

Tiêu Chấn Phong mặt mày tái mét, mắt đờ đẫn: "Phòng đó là... phòng để xác?"

Hắn ta nhìn Tɧẩʍ ɖυng, mong cô xác nhận.

Tɧẩʍ ɖυng nói: "Có lẽ là xác của Phù Dung."

Tiêu Chấn Phong run rẩy, nói với Tả Lam vẻ mặt bối rối: "Cô không biết căn phòng đó đáng sợ thế nào đâu. Cả căn phòng u ám, tôi như thể nhìn thấy oán khí bay lơ lửng trong không khí… Trời ơi! Mấy ngày qua chúng ta lại ngủ ngay bên cạnh phòng để xác!"

Tả Lam quát: "Đừng có giật mình hét toáng lên nữa! Ngủ thì đã ngủ rồi, giờ nghĩ xem chúng ta nên làm gì tiếp theo, lão đạo và bà chủ quán này rốt cuộc định làm gì?"

Tiêu Chấn Phong vẻ mặt bừng tỉnh, nghiến răng nói: "Tôi hiểu rồi! Chủ quán cho chúng ta ngủ cùng tầng với xác của Phù Dung, chắc là muốn dùng chúng ta để nuôi Phù Dung!"

Tɧẩʍ ɖυng nhắc nhở họ: "Mục tiêu của chúng ta là vượt ải, điều cần suy nghĩ là tại sao bà chủ quán rượu và lão đạo sĩ lại giấu xác Phù Dung trong quán, rồi mặc kệ nó ra ngoài hại người vào ban đêm. Chúng ta phải làm gì để qua màn?"

Tɧẩʍ ɖυng vuốt cằm suy nghĩ, nắm giữ được một chi tiết trong ký ức: "Hai người còn nhớ tối qua Phù Dung đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, hét lên một tiếng "đừng" không?"

Đôi mắt Tả Lam sáng lên: "Có phải Phù Dung không muốn hại người nhưng bị ép buộc phải làm không?"

Lúc trước, khi Phù Dung gϊếŧ ba người Vu Nghị, nàng cũng thể hiện rất đau đớn.

Tɧẩʍ ɖυng: "Tôi nhớ lần thứ hai Phù Dung xuất hiện, nó nói một câu không bình thường. Nó luôn tự xưng là ‘em’, nhưng lúc đó lại nói ‘cô dám giả mạo Ngô tiểu thư để lừa dối Phù Dung!’"

"Có thể nó thật sự bị điều khiển, nhưng vẫn còn giữ lại một phần ý thức của mình, nên lúc mơ hồ lúc tỉnh táo."

Tiêu Chấn Phong gõ ngón tay lên bàn, lo lắng: "Tôi cứ thấy sau khi xem xong căn phòng đó, cả người không thoải mái, cơ thể lạnh ngắt, lưng đổ mồ hôi lạnh."

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, giữa trán hiện lên vệt đen.

Tɧẩʍ ɖυng đoán rằng âm khí đã xâm nhập vào cơ thể hắn ta.

May mà cô có mối quan hệ tốt với bà chủ quán rượu, vô tình lấy được ngọc bội tránh tà. Nếu không cô cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Tả Lam giật mình trước vẻ mặt của Tiêu Chấn Phong, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Anh bị dọa rồi, bình tĩnh lại đi."

Cô ấy quay sang Tɧẩʍ ɖυng, trở lại thái độ bình thường: "Giờ chúng ta nên làm gì? Có nên ra tay với lão đạo sĩ và bà chủ quán rượu không? Gϊếŧ họ, dùng xác họ tế Phù Dung, biết đâu có thể qua màn."

Tɧẩʍ ɖυng linh cảm mọi chuyện không đơn giản vậy: "Ý của tiểu nhị là phải xóa bỏ oán hận của nó, minh oan cho nó. Dù gϊếŧ được lão đạo sĩ và bà chủ quán rượu, tối đa cũng chỉ xóa bỏ được oán hận, còn nỗi oan của Phù Dung thì sao?"

Cô ngừng lại một chút, mặt trầm ngâm như nước, tiếp tục: "Có lẽ từ đầu Phù Dung đã bị điều khiển. Bên ngoài đều đồn rằng Phù Dung đã hại Trần Quảng Niên và nhà họ Ngô, nhưng sự thật là nó không làm. Kẻ hại Trần Quảng Niên và nhà họ Ngô là người đã điều khiển nó."

"Bên ngoài đồn rằng Phù Dung hại người, có lẽ có không ít người mắng nó. Mà hoa khôi của lầu Xuân Mãn chẳng phải đã bị trả thù vì mắng nó sao? Nếu muốn qua màn thì nhất định phải rửa sạch tiếng xấu cho nó."

Tả Lam phẫn nộ: "Con mụ già ở quán rượu và lão đạo sĩ thối tha kia thật là tàn độc! Rốt cuộc họ đang toan tính gì!"

Tiêu Chấn Phong lờ đờ liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυng và Tả Lam, thấy cả hai đều không quan tâm đến tình trạng của mình, ánh mắt hắn ta trở nên tối tăm, u ám.
« Chương TrướcChương Tiếp »