Chương 1.1: Quỷ Phù Dung

“Cô chính là Tɧẩʍ ɖυng? Huấn luyện viên đã phạt con trai tôi đứng tấn?”

Người phụ nữ nhìn qua chưa đến 30 tuổi trang điểm tinh xảo, khinh miệt đánh giá Tɧẩʍ ɖυng từ đâu đến chân.

“Là tôi.”

Tɧẩʍ ɖυng mặc một chiếc áo thể dục bó sát người màu đen, làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, ngực đầy đặn, eo nhỏ chân dài.

“Bà Lâm, con trai bà đã bắt nạt một đứa bé khác trong giờ giải lao, dạy mãi không sửa, vậy nên tôi mới bắt thằng bé đứng tấn trong mười lăm phút.”

“Con trai bà cào xước mặt, làm đứa trẻ khác chảy máu, tôi cho rằng bà nên…”

“Bồi thường tiền đúng không?”

Lâm Mi bị cái nhìn chằm chằm của cô làm cho chột dạ, nhướng mày, móc ra một xấp tiền trong túi ném vào người Tɧẩʍ ɖυng: “Không phải chỉ là xước mặt thôi à, tưởng tôi không có tiền bồi thường hả?”

Tờ tiền đỏ rơi loạt xoạt xuống, phủ đầy mặt đất nơi chân Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng bình tĩnh nói: “Nếu bà đã ném tiền cho tôi, tôi sẽ coi như chỗ tiền này là tiền bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần của tôi. Còn tiền cho học viên kia, mời bà tự mình đưa.”

“Cô!”

Lâm Mi co giật khóe miệng, chán ghét đánh giá phòng tập quyền anh: “Nếu không phải tôi nghe bạn kể trước kia cô là quán quân ba năm liên tiếp cuộc thi quyền anh không hạn chế nam nữ, thực lực không tồi, tôi còn lâu mới cho con tới phòng tập quyền anh vừa thối vừa nát này, còn cùng huấn luyện với bọn nhãi ranh không có giáo dục đó.”

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυng âm trầm: “Bà Lâm, bà có thể mắng tôi, nhưng xin đừng vũ nhục học viên của tôi.”

Lâm Mi bị nhìn chằm chằm đến khϊếp đảm nhưng vẫn căng da đầu cười nhạo, nói: “Mắng cô? Được thôi, vừa lúc tôi muốn nói với cô, cô là quán quân ba năm liên tiếp cái gì? Sao lại có người đạt được quán quân ba năm liên tiếp cơ chứ? Gần đây có phải chồng tao liên lạc riêng với mày không? Mày là con hồ ly tinh! Tao không nói rõ ra là đã cho mày mặt mũi lắm rồi!”

“Quỷ mới biết mày thắng như thế nào, sợ không phải là ngủ với người ta để đạt giải quán quân ba lần đấy chứ!”

Tɧẩʍ ɖυng nghiêm túc tự hỏi vài giây, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Bà nói tôi là hồ ly tinh… Ý là nói vẻ đẹp của tôi ảnh hưởng đến tình cảm của bà và chồng bà à? Cảm ơn bà đã khẳng định vẻ đẹp của tôi.”

Lâm Mi nghe vậy, khó tin mở to mắt.

Bà ta đâu phải đang khen Tɧẩʍ ɖυng!

Vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυng không thay đổi: “Nhưng mà tôi chưa từng liên lạc riêng với chồng bà lần nào, chồng bà thô bỉ như vậy, tôi ngứa mắt ông ta, cho nên bà cứ yên tâm đi. Nếu bà lại tiếp tục nói nhăng nói cuội, tôi sẽ không khách sáo với bà nữa đâu.”

Lâm Mi đương nhiên biết Tɧẩʍ ɖυng chưa làm chuyện khác người.

Nhưng bà ta rất ngứa mắt khuôn mặt xinh đẹp của Tɧẩʍ ɖυng!

“Không khách sáo?”

Lâm Mi tức giận tát vào mặt Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng nhanh chóng giơ tay nắm lấy cổ tay của bà ta.

Khuôn mặt Lâm Mi vặn vẹo, mạnh miệng nói: “Mày thử không khách sáo xem nào! Mày nghĩ tao là ai mà dám uy hϊếp tao? Có tin tao cho cái phòng tập quyền anh này của mày đóng cửa ngay đêm nay không?”

Khóe mắt Tɧẩʍ ɖυng thoáng liếc qua các bạn nhỏ đang nhìn lén ở trong phòng nghỉ, cố kiềm chế ý định tát cho bà ta một cái, chỉ tăng thêm sức bóp chặt tay bà ta.

Lâm Mi đau đến cắn răng, sợ mất mặt, cố nén đau đớn tránh khỏi Tɧẩʍ ɖυng: “Sau này con trai tao sẽ không đến nữa. Mày nói với cái đứa bị con trai tao cào rách mặt kia, nếu bố mẹ nó mà có ý kiến thì tự tới tìm tao.”

Tɧẩʍ ɖυng không nói một lời.

Lâm Mi dẫm lên đôi giày cao gót, kiêu căng ngạo mạn rời đi, nở một nụ cười giễu cợt không rõ ý nghĩa: “Nhưng mà, bọn chúng cũng phải tìm được tao chứ. Chờ tao trở về từ nơi đó, tao…”

Bà ta dừng lại, âm ngoan nhướng mày.

Các bạn nhỏ ngồi trong phòng nghỉ nhìn lén qua cửa sổ thấy bà ta rời đi, lập tức ào ào chạy ra như ong vỡ tổ.

“Huấn luyện viên ơi, cô đừng để ý tới mụ đàn bà xấu xa kia.”

“Mẹ con nói cô là huấn luyện viên tốt nhất mà mẹ mời được, cô siêu siêu lợi hại, con siêu siêu thích cô.”

Các bạn nhỏ xúm lại ôm lấy đùi Tɧẩʍ ɖυng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên dỗ cô.

Tɧẩʍ ɖυng gật đầu tán đồng: “Cô cũng siêu siêu thích chính mình.”

Các bạn nhỏ: “…”

Không phải cô nên nói rằng cô cũng siêu siêu thích chúng con à!

“Huấn luyện viên ơi!”

Một bé trai bụ bẫm nhân lúc Tɧẩʍ ɖυng không chú ý nhặt chiếc nhẫn dưới đống tiền đỏ lên, đưa cho Tɧẩʍ ɖυng: “Cái này tặng cho cô!”

Tɧẩʍ ɖυng nhận lấy nhẫn, đặt nó trong tay.

Chiếc nhẫn này thiết kế rất đơn giản, trọng lượng nhẹ, màu xám, giống như món đồ chơi giá rẻ của đám trẻ.

“Đây là của con à?”

Cậu béo đảo tròng mắt: “Đúng ạ, huấn luyện viên ơi, cô đừng nói cho người khác nha, nha nha.”

Thật ra chiếc nhẫn này rơi ra từ trong túi của mụ đàn bà xấu xa kia.

Nhưng mụ đàn bà kia xấu xa như vậy, cậu béo còn lâu mới để huấn luyện viên trả cho bà ta!

Nhẫn rất to, Tɧẩʍ ɖυng chỉ có thể đeo nó vào ngón tay cái cho bé trai xem: “Xấu quá, nhưng mà con tặng cho nên cô rất thích, cô sẽ giữ gìn cẩn thận. Được rồi, trở về ăn bánh ngọt chờ bố mẹ tới đón các con nhé.”

Các bạn nhỏ ồn ào chạy về phòng nghỉ.

Không biết ai nói một câu: “Huấn luyện viên ơi, mụ đàn bà xấu xa kia nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Tɧẩʍ ɖυng cười nói: “Con nói đúng, cho nên về sau các con không được xấu giống như bà ta, biết không!”

“Vâng ạ!”

Các bạn nhỏ đồng thời nói lớn.

Tɧẩʍ ɖυng có quan hệ, tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.

Nhưng cô sẽ không vì giận dỗi nhất thời mà phải bồi thường cả phòng tập quyền anh vất vả lắm mới có thể dựng lên.

Chỉ là cô không ngờ, cô mới vừa tìm bạn kể chuyện này thì…

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Mi chết một cách cực kỳ quỷ dị trước mặt cô.

—— Lâm Mi nổ.

Máu bắn đầy người Tɧẩʍ ɖυng.

Trước khi Lâm Mi nổ, bà ta vừa vội vã vừa cuồng loạn gào khóc, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu: “Trả nhẫn lại cho tôi đi! Cầu xin cô! Cầu xin cô! Đã đến giờ rồi, nếu không có nó thì tôi sẽ chết mất! Tôi thật sự sẽ chết!”

Tɧẩʍ ɖυng không dao động.

Nhẫn cô nhận được hôm nay chỉ có chiếc do cậu béo đưa.

Cô rút tay có đeo nhẫn từ trong túi áo ra cho Lâm Mi xem: “Là chiếc này à?”

Cô vừa trở về sau bữa ăn liên hoan với bạn, còn chưa kịp tháo nhẫn xuống.

“Đúng vậy! Tôi hứa, chờ tôi trở lại, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô!” Lâm Mi vội vàng lao tới đoạt lại.

Tɧẩʍ ɖυng nghiêng người né tránh: “Làm thế nào bà chứng minh được đây là nhẫn của bà?”

Vừa dứt lời…

Lâm Mi nổ.

Cùng lúc đó, Tɧẩʍ ɖυng nghe thấy âm báo thời gian phát ra từ chiếc máy người già do bà nội cô để lại.

Hiện tại là, 0 giờ tròn.

Bên tai vang lên ‘Tích——’, như là âm thanh khởi động của thiết bị điện tử nào đó.

Chiếc nhẫn xám xịt phát ra ánh sáng trắng chói lọi.

Một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng như nhân viên chăm sóc khách hàng vang lên bên tai Tɧẩʍ ɖυng.

“Cô Lâm Mi, trò chơi chính thức bắt đầu, trước khi tiến vào thế giới của thần, xin đừng tháo nhẫn xuống.”