Chương 12

Editor: boobannana 🍌

-----

Đồng Vận cảm thấy cô và Tả Khuyết cực kỳ không hợp nhau nên vội vã ra khỏi nhà anh, đi tìm Hoa Trĩ rồi cùng về trường học.

Vừa ra thì đυ.ng phải Chu Kỳ.

Đồng Vận: "Hoa Trĩ đâu?"

Chu Kỳ kinh ngạc nói: "Anh mới vừa đưa em ấy về ký túc xá, không phải em muốn ở lại chỗ Tả Khuyết sao?"

"Em ở chỗ anh ta làm gì?"

Chu Kỳ mịt mờ nói: "Hoa Trĩ nói, hai ngươi... Sờ ngực, ướt, tắm rửa... Không phải em còn đang mặc quần áo của Tả Khuyết sao?"

Đồng Vận vẫy vẫy tay, phì cười nói: "Là hiểu lầm, giữa em với anh ta không có xảy ra chuyện gì hết."

"Vậy để anh đưa em về?"

"Một người đàn ông đã có vợ trong đêm hôm khuya khoắt còn đưa bạn thân của vợ về ký túc xá...Wow, chuyện này mà truyền ra chắc sẽ hot lắm nha?" Một giọng nam lười nhác vang lên.

Đồng Vận nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Tả Khuyết mặt mày tươi cười, khoanh tay trước ngực, cà lơ phất phơ mà dựa vào khung cửa.

Đồng Vận cũng cảm thấy không ổn, nói: "Tự em về cũng được."

Chu Kỳ rất khó xử: "Nhưng đã trễ thế này, em về một mình lỡ có gì xảy ra thì anh làm sao dám đối mặt với Hoa Trĩ..."

Đồng Vận đang muốn nói thì bị Tả Khuyết đánh gãy: "Tôi đưa cô về, chờ đó, tôi đi thay quần áo, rất nhanh."

Không đợi Đồng Vận cự tuyệt thì Tả Khuyết đã quay trở lại phòng thay quần áo.

Chu Kỳ mơ hồ mà nhìn Đồng Vận, "Hai ngươi...thật là không có gì sao?"

Đồng Vận la to, nói một cách chắc nịch: "Không có!"

"À!" Hiển nhiên là Chù Kỳ không tin.

Tả Khuyết nhanh chóng thay xong quần áo, rồi đưa cô về trường học.

Từ chung cư bọn họ đến trường ít nhất cũng mười phút.

Tả Khuyết thân cao chân dài nên đi rất nhanh, Đồng Vận phải cố sức mới có thể đuổi kịp anh.

Cũng may Tả Khuyết không phải kẻ không có lương tâm, trên đường phát hiện Đồng Vận bị bỏ xa lại phía sau, liền dừng bước chờ cô.

Sau đó, anh đi đường chậm hơn rất nhiều để cô có thể đuổi kịp tốc độ.

Điều này làm thiện cảm của cô đối với anh tăng gấp bội.

Có thể là do Tả Khuyết không mở miệng cho nên ánh trăng đêm nay phá lệ đẹp hơn bình thường, chỉ là chất lượng không khí không tốt lắm --

Đoạn đường phía trước đang thi công.

Khi chuẩn bị qua đường lớn, Đồng Vận vừa bước lên vạch thì đột nhiên bị người phía sau kéo mũ, lôi trở lại.

Cổ áo siết chặt khiến hô hấp cô cứng lại, trước mặt "Vèo" một tiếng, một chiếc ôtô đen chạy nhanh qua.

Tả Khuyết mắng to: "Mẹ nó bị điên sao?! Thấy đèn đỏ còn dám chạy?"

Đồng Vận buồn bực mà đẩy tay anh ra, chỉ về phía trước, "Anh nhìn cho rõ vào! Nơi này làm gì có đèn đỏ?!"

Tả Khuyết ngẩn người ra, nhìn nhìn đối diện rồi lại nhìn nhìn Đồng Vận, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Đồng Vận mơ màng nhìn Tả Khuyết đang cười đến run người, trên mặt tràn ngập vẻ "Thông cảm cho người thiểu năng trí tuệ".

Tả Khuyết cười đủ rồi mới nói: "Hay là cô nhảy lên nhìn một chút đi?"

Đồng Vận hoài nghi rồi nhìn xung quanh, cô khoanh tay trước ngực đỡ lấy hai bầu vυ" nhô cao rồi nhảy lên một chút.

Ánh mắt lướt qua tấm chắn ở công trường đang thi công phía đối diện, chỉ thấy một cây đèn tín hiệu thẳng tắp đứng đó, màu đỏ của đèn sáng đến chói mắt.

ĐM! Ai làm cái tấm chắn quỷ này vậy?! Coi thường cô chỉ có một mét sáu nên nhìn không tới sao?!

Đồng Vận vừa xấu hổ vừa tức giận.

Tả Khuyết còn cố tình cười to hơn: "Thấy chưa? *Ngốc bức..."

*Ngốc bức: ý chỉ kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ ta đây

"..." Đồng Vận bĩu môi, "Sao anh lại có thể kêu phụ nữ là "ngốc bức"? Khó trách ế chổng ế chơ."

"Bằng không thì kêu là gì?"

"Người khác đều kêu là "tiểu đồ ngốc"*, "tiểu ngốc nghếch" gì đó."

*Mình để theo cv luôn tại dịch ra thuần việt nó hơn ngộ, với lại nó cũng liên quan đến chương sau này nữa nên mình không đổi nhé

"Có gì khác nhau đâu?"

"Bỏ thêm chữ "tiểu" vào có vẻ đáng yêu hơn." Đồng Vận bịa chuyện.

"À ~"

Đèn đỏ chuyển xanh.

Tả Khuyết đút tay vào túi quần, đôi chân dài bước nhanh qua đường lớn, chế nhạo cô: "Còn không mau đuổi theo? Tiểu ngốc bức."

"..." Đồng Vận âm thầm nghiến răng.

Tại sao chữ "tiểu" đáng yêu từ trong miệng anh ta phát ra lại đáng ghét như thế chứ?!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~