Chương 12

Trần Phỉ ôm Giang Chiếu vào trong lòng, vỗ vỗ lưng y, ôn nhu an ủi: "Hết thảy vẫn còn có ta."

Giang Chiếu áp trán vào ngực Trần Phỉ, vài giọt nước mắt đột nhiên chảy xuống. Trần Phỉ tựa như không cảm nhận được, chỉ là ánh mắt ngày càng sâu.

*

Tô Tuyết Nhan vuốt nhẹ gò má nam nhân, xúc cảm trên tay là một mảnh lạnh lẽo, nàng đông cứng Giang lang trong băng đã hơn 60 năm. Vài giọt nước mắt rơi xuống, rất nhanh đã hòa tan vào băng tuyết.

"Giang lang......" Nàng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng giờ phút này một câu cũng nói không nên lời. Liếc mắt nhìn nam nhân một cái thật sâu, Tô Tuyết Nhan đứng dậy rời đi.

Trồi lên mặt nước đi đến bên thuyền, mới vừa đi vài bước, đã bị người lôi kéo cười nói: "Lão bản nương* mấy ngày nay ngươi không xuất hiện, thật là kỳ quái nha."

*Bà chủ.

Mấy lão khách quen uống rượu ầm ĩ, đột nhiên có người bước lên ngửi ngửi: "Lão bản nương mùi trên người ngươi thật thơm nha, là hương hoa nhài đúng không."

Tô Tuyết Nhan cười cười đẩy ra hắn: "Đã lúc này rồi hoa nhài từ đâu ra, ngài uống rượu uống đến mê sảng rồi sao?" Nàng đưa mắt ra hiệu với bên cạnh, lập tức có người tiến lên lôi vị khách nhân kia đi.

*

Lúc Bạch Lê đem Giang Chiếu đi, Trần Phỉ cũng cầm bình trà trở về phòng. Giang Chiếu khóc một hồi, Trần Phỉ cũng ôm y ngủ một hồi, sợ y tỉnh lại khát nước nên liền chuẩn bị sẳn Hồ Trà.

Hắc ảnh kẹp theo Giang Chiếu, lúc rời đi thì đúng lúc bị đυ.ng phải. Ấm đồng lăn lăn trên mặt đất, nước sôi bắn đầy.

"Đứng lại!" Hắc ảnh lắc mình tiến vào một tòa động phủ, Trần Phỉ cũng không nghĩ nhiều liền theo sát vào trong.

Một con phượng hoàng đá vỡ thành mấy khối lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Giang Chiếu bị ném ở bên chân kẻ thần bí, Trần Phỉ không biết tình huống của y, nên cũng không dám tùy tiện ra tay.

Từ khi tiến vào nơi này, Bạch Lê liền không quan tâm đến hai người. Gã nhìn bốn phía, nhìn đến một đôi tượng đất nhỏ bày trên giá, trên mặt một mảnh bi thương.

"Xin hỏi các hạ là?" Trần Phỉ lặng yên tiến gần vài bước, trên mặt bất động thanh sắc.

"Sư đệ ngươi còn chưa thể giao cho ngươi được." Bạch Lê cầm tượng đất trong tay, vuốt ve lên chỗ gập ghềnh, suy nghĩ bay đến một trăm năm trước.

Khi đó Lai Phượng bị người nhà vứt bỏ vừa mới lên Thanh Phong Sơn, tính tình tuy rằng cổ quái, nhưng bởi vì là sư muội nhỏ nhất, nên mọi người đối với nàng rất chiếu cố.

Khi hai người lần đầu xác nhận tâm tư, Bạch Lê luôn luôn yêu thích sạch sẽ lại lén đi lấy bùn, nặng thành hai cái tượng đất, gã còn nhớ rõ lúc ấy gã lôi kéo tay Lai Phượng nói chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Nhưng trên đời này lấy đâu ra vĩnh viễn, thế tục muôn hình vạn trạng, ở trước mặt vận mệnh lại không thể chịu được một kích, tình yêu có bao nhiêu vĩ đại đâu, như Giang Thịnh Minh cùng Tô Tuyết Nhan, Bạch Lê cùng Lai Phượng, vẫn là âm dương cách biệt, yêu mà không được đó thôi.

Trần Phỉ trong lòng nôn nóng dữ dội, nhưng khi hắn vừa mới đuổi theo thì cũng đã phát hiện bản thân đánh không lại kẻ thần bí trước mặt.

"Tới." Bạch Lê buông tượng đất xuống, xoay người lại. Trước cửa động đi tới một nữ nhân.

Trần Phỉ chậm rãi lui về một bên, phòng ngừa bản thân lâm vào khốn cảnh bị trước sau vây đánh.

Bạch Lê đá Giang Chiếu dưới chân một cái, Trần Phỉ siết chặt nắm tay, Giang Chiếu chậm rãi tỉnh lại, nhưng thần sắc Tô Tuyết Nhan vẫn chưa động.

"Giang Chiếu, ngươi nhìn xem đó là ai?"

Đầu tiên Giang Chiếu thấy chính là Trần Phỉ, biết trong lòng hắn nôn nóng lo lắng, dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, bản thân không có việc gì, sau đó mới nhìn đến Tô Tuyết Nhan.

Dù cho biết trước mẫu thân rất có thể sẽ không chết, nhưng hiện giờ chính mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn khϊếp sợ, khó khăn lắm y mới áp xuống suy nghĩ trong lòng, chống lên mặt đất đứng dậy, Bạch Lê cũng không ngăn cản.

"Tô Tuyết Nhan, lấy được Tạo Hóa Đan, ta sẽ trả nhi tử lại cho ngươi."

"Ha hả." Tô Tuyết Nhan cảm thấy rất buồn cười, 60 năm trước nàng có thể vứt bỏ Giang Chiếu một lần, hôm nay vẫn có thể vứt bỏ lần thứ hai.

"Đây chính là con của ngươi, là nhi tử của ngươi cùng với Giang Thịnh Minh." Bạch Lê nhấn mạnh ba chữ Giang Thịnh Minh kia.

"Giang lang đã chết, thế gian cũng không còn gì để vướng bận nữa." Tô Tuyết Nhan lạnh lùng nhìn Bạch Lê.

Trần Phỉ nhìn Giang Chiếu, sư đệ hắn, sư đệ mà hắn đặt ở đầu quả tim, giờ phút này sắc mặt tái nhợt đứng đó, không nói một lời.

Khác với Trần Phỉ nghĩ, trong lòng Giang Chiếu cũng không có bao nhiêu oán hận, y chỉ là muốn nắm tay mẫu thân hỏi: "Còn ta mà, không phải còn có ta sao, hai người chúng ta không thể sống một cuộc sống thật tốt sao." Chính là 60 mấy năm này, không phải đã cho y biết đáp án rồi sao.

"Tốt, rất tốt, dù sao nếu Giang lang sống lại, muốn mấy đứa con thì cũng có thể mấy đứa con, nếu ngươi không thích nó như vậy, ta liền thay ngươi gϊếŧ nó!"

Trần Phỉ quả thực rất muốn chửi ầm lên, đây là cái bệnh tâm thần gì a, người khác nói nhi tử ngươi như thế, ta tính là cái cọng hành nào, lại muốn mắng nhạc mẫu của bản thân, nhưng nhi tử tốt như vậy mà không cần đúng là mắt mù mà, ngươi không cần thì ta cần, ngươi không đau thì ta đau!

Đáng thương Giang Chiếu bây giờ cả người đều nhũn ra, hoạt động vài cái cũng đã hao hết sức lực, càng không nói đến tránh đi một chưởng Bạch Lê bổ tới bản thân, Tô Tuyết Nhan bất động, nhưng Trần Phỉ lại luyến tiếc sư đệ mình phải chịu một chút thương tổn nào.

Giang Chiếu chỉ còn lại sức lực né qua một bên, toàn bộ pháp lực của y đã bị phong lại, đến túi Càn Khôn cũng mở không ra, trên người chỉ có mấy bình dược, ăn liền mấy viên chỉ cầu nhanh chóng khôi phục.

Tô Tuyết Nhan nhìn một lọ trong đó, thần sắc ảm đạm.

"Sư huynh!" Trần Phỉ bị đánh trúng, văng vào trên vách đá phun ra một búng máu, Giang Chiếu gấp đến mức phải hô lên, chỉ hận giờ phút này bản thân mình dù gấp thế nào cũng đều không thể giúp được.

Bạch Lê lại tấn công tới, lúc Giang Chiếu chuẩn bị vận khởi một chút pháp lực duy nhất để chịu một chưởng này, thì Tô Tuyết Nhan động.

Trần Phỉ một bên giật mình vì thứ kẻ thần bí kia luyện lại là pháp thuật Thanh Phong Phái hắn, một bên ai thán bản thân mất hết mặt mũi trước mặt sư đệ -- bị đánh tới hộc máu! Quá là giận mà!

Tô Tuyết Nhan đối chiêu với Bạch Lê, Trần Phỉ không thể xen vào. Một chưởng của người nọ thật sự lợi hại, xuất lực điên điên khùng khùng tìm không ra quy luật, cũng chỉ có Tô Tuyết Nhan mới có thể so sánh.

Giang Chiếu cũng không biết mẫu thân mình lợi hại như thế, nhưng mà chuyện y không biết còn ít sao.

Hai người ở hai bên động phủ, đối diện với cát bay đá chạy, nhìn nhau ý bảo bản thân bình an không có việc gì.

Trần Phỉ nghĩ, bất luận như thế nào, hắn cũng phải bảo hộ sư đệ của mình, không để cho y bị thương, từ đây về sau, đau vì y, yêu y, bảo hộ y, đền bù 60 năm y bơ vơ không nơi nương tựa, không có mẫu thân thì như thế nào, 600 năm từ đây về sau, hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu y.

Đúng rồi, còn phải mang sư đệ đi Ứng Châu hái thảo dược, nơi đó núi cao sông rộng, sư đệ nhất định sẽ thích......

Chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt. Tô Tuyết Nhan bị đánh lùi lại vài bước, Bạch Lê quay người nhằm phía Giang Chiếu.

Chỉ là một giây ngắn ngủi, lại tựa hồ như một phút chậm chạp. Giang Chiếu nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Bạch Lê, lại thấy gã bổ nhào vào trước người Trần Phỉ, động phủ Lai Phượng tôn giả không nhỏ, thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy hắn lại từ một đầu khác lao tới che ở cho y.

Ấm áp, thậm chí là nóng bỏng, máu bắn lên mặt Giang Chiếu, mới gọi được y hồi thần.

Lúc Tô Tuyết Nhan chạy đến đã không kịp, Bạch Lê một chưởng bổ vào sau lưng Trần Phỉ, lại tiếp tục chuẩn bị lực một chưởng bổ về phía Giang Chiếu.

"Sư huynh!"

"Sư huynh!"

Hai tiếng sư huynh đột nhiên vang lên.

Giang Chiếu rơi lệ đầy mặt ôm lấy Trần Phỉ, Trần Phỉ chỉ giật giật môi, còn chưa phun ra được một chữ, đã cảm thấy trong máu tươi trong cổ họng muốn trào ra.

Không được, sư đệ đã bị dọa thành như vậy, không thể lại hộc máu, hơn nữa như này cũng quá mất mặt rồi. Hắn muốn an ủi Giang Chiếu vài câu, thí dụ như nói mình không có việc gì, sư huynh lợi hại nhất thiên hạ, sao có thể vì một chưởng này mà chết đâu, nhưng mà lời còn nói chưa nói ra, hắn liền cảm thấy trước mắt tối đen một mảnh, cuối cùng đập vào mắt chính là đôi mắt đỏ bừng của Giang Chiếu: Aizz, ngụm máu kia vẫn là không nhịn xuống được, sư đệ vẫn bị hắn dọa rồi.

Bạch Lê thấy một đạo hư ảnh bay ra từ tượng đất, Lai Phượng lúc sáng lúc tối dừng ở trước mặt gã.

"Sư huynh......"

Bạch Lê rơi lệ: "Sư muội......" Đây là một đạo tàn hồn của Lai Phượng lưu lại, mượn lực lượng ký túc trong tượng đất, chờ sư huynh tới tìm nàng.

"Sư huynh, đừng phạm sai nữa, dừng tay lại đi, bọn họ đồ tử đồ tôn của chúng ta a, bọn họ là tương lai của Thanh Phong Phái a."

Bạch Lê duỗi tay vỗ gương mặt hư vô của Lai Phượng: "Sư muội, ngươi còn có thể sống lại sao?"

Trong đôi mắt thanh triệt sáng ngời của nàng rưng rưng đầy nước mắt, biểu tình như bi như khổ: "Sư huynh, không cần lại sai càng sai."

Tô Tuyết Nhan không nhìn hai người trong động phủ, mà đến bên cạnh Giang Chiếu.

Giang Chiếu ôm Trần Phỉ, mạnh mẽ rót thuốc vào miệng hắn: "Sư huynh, ngươi mở miệng ra đi, sư huynh ngươi không phải lợi hại nhất thiên hạ sao, sư huynh ngươi tỉnh lại a......"

Tình cảnh này quen thuộc đến vậy, chuyện cũ như rõ ràng trước mắt. Suy nghĩ nàng bay tới Lộc Thành, bay đến hồ nhân tạo kia mà bản thân tự đào, tới huyền băng vạn năm dưới đáy hồ, đến nam nhân bị đóng băng trong đó.

Lại bay tới 60 năm trước, hoa nhài nở rộ ở hẻm Mai Lý, Đào Hoa Tửu nàng nhưỡng vừa lúc mới mở, trời vừa hạ xuống một hồi mưa to, trong không khí tràn ngập thanh hương, Giang Thịnh Minh xách theo đồ nhắm rượu trở về, nàng rửa tay cho tiểu Giang Chiếu ăn cơm.

Giang Chiếu vùi đầu vào ngực Trần Phỉ trong gào khóc, cảm thụ ấm áp cuối cùng của hắn.

"Một vật đổi một vật, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi." Tô Tuyết Nhan bỏ một lọ đan dược xuống, lấy ra một bình sứ men xanh bên cạnh đống chai lọ.

Nàng ra khỏi động phủ, nơi xa đã có người nghe được động tĩnh chạy tới. Nàng đứng ở nơi đó, mở bình nhỏ ra, một cổ thanh hương hoa nhài truyền ra, nàng ngửi ngửi, lấy ra một viên đan tuyết trắng bỏ vào trong miệng.

Đan dược này rất tốt, Tô Tuyết Nhan nghĩ, trò giỏi hơn thầy.

Thành Ngọc Nhĩ đem thi thể Bạch Lê thu thập, an táng cùng một chỗ với Lai Phượng. Ai cũng không biết thần hồn của Bạch Lê đi đâu, chỉ có hai tượng đất nhỏ vẫn được đặt trên giá ở Biệt Hữu Động Thiên Phủ.

Sau khi ăn Tạo Hóa Đan, Trần Phỉ vô dụng mấy ngày đã điều dưỡng xong thân thể. Nguyễn Di và Tiết Cừ đến thăm, hắn đắc ý dào dạt khoe khoan với Tiết Cừ: "Bây giờ ta cũng là người đã ăn qua Tạo Hóa Đan!"

Là nhạc mẫu tự mình tặng ta đó!

Tiết Cừ và Nguyễn Di đồng thời trừng hắn một cái.

Tiễn hai người đi, Giang Chiếu chọc chọc trán Trần Phỉ: "Tạo Hóa Đan cái gì, giả dối, không biết nương ta cùng sư tổ làm thế nào luyện được, nhưng khẳng định không thoát khỏi liên quan với những tu sĩ tự bạo đó......"

Trần Phỉ một mực không nghe, hắn chỉ bắt lấy trọng điểm: "Héo?"

Giang Chiếu:?

"Sao lại héo được! Sư đệ có phải ngươi cảm thấy ta không được hay không!"

Giang Chiếu:???

Trần Phỉ đã ủy khuất lại bi thương: "Sư huynh ngươi lợi hại nhất thiên hạ, cái này lợi hại, cái kia cũng lợi hại, ngươi không tin thì buổi tối đến phòng ta......"

"Nhanh uống thuốc đi." Giang Chiếu rót một chén thuốc qua.

"...... Ngô, còn thẹn thùng a, không có việc gì, vậy buổi tối sư huynh tới phòng ngươi...... Thật vất vả nha!"

"Uống thuốc cho đàng hoàng! Đừng có nhổ ra!"

"Không được quá vất vả, sư đệ ngươi đút ta đi, miệng đối miệng......"

"...... Vậy huynh đừng uống nữa!" Giang Chiếu tức giận, tức giận đến mức đầy mặt đỏ bừng.

"Vẫn là uống đi, uống rồi thì có thể mau khỏe lại, đêm nay chúng ta có thể đại chiến ngô ngô ngô ngô......"

Giang Chiếu nghĩ thầm, khẩu quyết ngậm miệng của Nguyễn Di dùng thật tốt, toàn bộ thế giới đều thanh tịnh a.

Tác giả có lời muốn nói:

Viết xong rồi! Cảm ơn bình luận của các thiên sứ! Ta là một cái vương bát đản (đồ khốn khϊếp)! Nhưng các ngươi đều là đại tiên nữ!

Edit có lời muốn nói:

Hoàn rồi hoàn rồi, đáng tiếc cp phụ chưa biết kết quả ra sao. Nguyễn Di cố lên!