Rời khỏi tầm nhìn của tên ma đầu đó, nàng điểm nhẹ mũi chân một cái, tốc độ chậm lại, biểu cảm trở nên nặng nề hơn.
Hệ thống vừa mới không dám lên tiếng, giờ không kìm được hỏi: "Ký chủ, có chuyện gì vậy?"
Nàng lắc đầu: "Không có gì, chỉ là kiếm Côn Luân này, không thể không lấy."
"Nếu không thể lấy được kiếm Côn Luân này, huynh ấy sẽ nghĩ năng lực của ta không đủ, hay nghĩ rằng ta không muốn rời bỏ Côn Luân?"
Hệ thống vô cùng hoang mang: "Nhưng kí chủ, hiểu lầm giữa hai người không phải đã cởi bỏ rồi sao?"
Nàng nói: "Chúng ta trở thành kẻ thù, ngươi nghĩ chỉ vì hiểu lầm sao?"
"Không, là lập trường."
Hệ thống rõ ràng là hiểu biết quá ít về hai từ "kẻ thù" này. Suốt nhiều năm qua, vì không ký ràng buộc, nên phần lớn thời gian hệ thống đều ngủ say, bỏ lỡ nhiều chuyện xảy ra trên người nàng.
"Ngươi có biết ta đã đối đầu với huynh ấy bao nhiêu lần không?"
Khi đó, nếu nàng không ra tay chống lại Đại Ma đầu kia, thì sẽ chết người, không phải một người, mà là một đám.
Nàng không hiểu ý nghĩa của ánh mắt y nhìn nàng vào thời điểm đó, cho đến bây giờ nàng mới nhận ra, người đã cứu nàng năm đó chính là y.
Y thực sự không phải người tốt. Chỉ là một lần tốt trong cả đời, y đã trao cho nàng.
Đến ngày hôm nay, nàng vẫn nhớ lại biểu cảm tái nhợt và ngạc nhiên của tên ma đầu khi nàng rút kiếm.
Lúc đó, tên ma đầu vô pháp vô thiên kia, đã mang tâm trạng như thế nào khi nhìn nàng rút kiếm ra với mình?
"Bây giờ nếu ta nói rằng ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đến gần huynh ấy, ngươi cảm thấy huynh ấy sẽ tin sao?"
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Trước đây nàng đã bảo vệ Côn Luân bằng mọi cách, đối đầu với y vì Côn Luân nhiều lần, chưa bao giờ cho y sắc mặt tốt; chỉ mới vài tháng trước, nàng còn luôn miệng nói rằng sẽ trảm yêu trừ ma, nhưng quay đầu lại nói với y muốn buông xuống đồ đao, một nụ cười xóa sạch ân oán?
Đường đường là người đứng đầu vạn ma, sao có thể dễ lừa gạt như vậy?
Bắt tay giảng hòa, một nụ cười xóa sạch ân oán?
Trừ khi nàng thực sự nhập ma, nếu không y sẽ không tin!
Hệ thống yên lặng, vì nó nhận ra kí chủ nói đúng.
Tóc dài của nàng bị gió thổi tung, nàng thở dài một hơi, siết chặt chiếc áo choàng mà tên ma đầu để lại trên người nàng, khuôn mặt lạnh lùng lần đầu tiên hiện ra biểu cảm mơ hồ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng động, nàng nhìn thấy Mắt Hí chậm rãi trườn lên. Nàng vươn tay để Mắt Hí trườn lên tay nàng.
Mắt Hí trườn lên xì xì nói cho nàng biết vị trí của kiếm Côn Luân.
Nàng yên lặng lắng nghe, cụp mắt xuống.
-- Suy cho cùng, việc nói cho nàng biết về sự tồn tại của kiếm Côn Luân, là vì y không muốn nàng chết.
Mắt Hí trông thấy nàng ngẩn ngơ, không kìm được hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Chẳng lẽ nhân tộc này có do dự? Nó phải đi mách lẻo ngay lập tức!
Nàng rất thành thật: "Đang nghĩ về Yên Tuyết Y."
Mắt Hí: ??
Theo hướng dẫn của Mắt Hí, Triêu Kim Tuế đi về phía sau núi. Ở đó nàng gặp một người không ngờ đến.
Đó là Triêu Chiếu Nguyệt.
Dường như hắn đã đợi nàng lâu rồi, trên lọn tóc vẫn còn vương giọt sương sớm.
Nàng dừng bước: "Bây giờ muội không cần đổi cốt nữa, sao còn tìm muội làm gì?"
Nàng nói một cách bình tĩnh: "Triêu Chiếu Nguyệt, muội đã khơi mào đối nghịch giữa nhà họ Túc và Côn Luân, phá hỏng kế hoạch của Triêu Thái Sơ. Bây giờ muội trở về, huynh nghĩ ông ta có tha thứ cho muội không?"
"Huynh phải suy nghĩ cho kỹ, giữa Côn Luân và muội, huynh chỉ có thể chọn một."
Hắn trông không còn vẻ đùa giỡn như thường ngày khi ở trước mặt em gái, thân hình lộ ra một chút tiêu điều. Hắn nhìn thẳng vào nàng.
Hiển nhiên, hắn chắc chắn đã trải qua một đêm rất gian nan.
"Không cần chọn."
"Muội đã gϊếŧ Túc Lưu Vân, không còn đường quay lại."
Triêu Chiếu Nguyệt cả đêm không ngủ. Hắn trở về núi Minh Nguyệt, nơi anh em hai người đã sinh sống trăm năm qua, thu dọn đồ đạc.
Những viên linh thạch tích trữ suốt nhiều năm, những linh dược nhiều không kể xiết, còn có rất nhiều kiếm pháp và bí kíp... thậm chí còn có trống bỏi hắn mua cho nàng khi còn nhỏ.
Mặc dù Triêu Thái Sơ không quan tâm đến họ, nhưng về tài vật lại chưa từng keo kiệt. Triêu Chiếu Nguyệt là đại sư huynh của Côn Luân Kiếm Tông, có không ít thiên tài địa bảo ở trong tay; Triêu Kim Tuế là thiếu tông chủ, tích trữ rất phong phú, chỉ riêng linh thạch đã có hàng ngàn viên.
Rời khỏi Côn Luân Kiếm Tông, Triêu Chiếu Nguyệt có thể sống cuộc sống tán tu nhàn vân dã hoạt, dù sao hắn đã từng đi khắp nơi, ăn mày ngủ đường cũng không sao, nhưng hắn hiểu em gái của mình.
Nàng trông bình tĩnh, nhưng thực sự rất khó tính – không phải linh trà thượng hạng thì không đυ.ng vào, không phải tơ lụa thượng hạng không mặc, không ăn hành, chỉ ăn gạo linh từ Nam Cương, không chỉ là những yêu cầu đó, nàng còn rất chính trực, tuyệt đối không làm chuyện xấu.
Ngay cả bộ dụng cụ pha trà riêng của nàng, hắn cũng mang theo hai bộ.