Khi nàng nhìn thấy thứ đó, nàng đột nhiên sửng sốt.
Trong nháy mắt, nàng nhận ra.
Từ khi bước vào nơi này, nàng liền phát hiện Túc Lưu Vân ở Đào Hoa Ổ, không chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không đẹp đẽ.
Gã ta chưa từng trải qua khó khăn khổ sở, pháp bảo hộ thể của nhà họ Túc rất đa dạng nhiều loại, quý công tử giàu có bước ra từ kim ngọc chồng chất, làm sao có thể xếp được châu chấu cỏ đây?
Người như vậy, rõ ràng ngay cả pháp khí hơi rẻ tiền một chút cũng không bao giờ động đến!
Khi Túc Lưu Vân lấy ra châu chấu cỏ, bất chợt cảm giác được ma khí trong phòng tăng vọt, uy áp cường đại gần như đập nát thân thể gã, loại ảo giác giống như bị tử thần nhìn chằm chằm dâng lên trong lòng.
Tầm mắt Túc Lưu Vân chợt nhìn về phía sau Triêu Kim Tuế ——
Phía sau nàng, dần dần xuất hiện một thân ảnh ma đầu anh tuấn.
Trên đỉnh đầu hắn có một đôi sừng bị khuyết, giống như tà ma bò ra khỏi cửu u địa ngục.
Gã đã gặp qua chủ nhân của ma giới không chỉ một lần, mỗi một lần đều như rơi xuống vực sâu.
Thế nhưng giờ phút này, gã đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Yến Tuyết Y là khi nào.
Đó là chuyện rất rất lâu rồi.
Khuôn mặt tuấn mỹ lại điên cuồng này, dần dần trùng khớp với bộ dáng của một tiểu ma đầu thiếu niên.
Túc Lưu Vân mở to hai mắt ——
Khó trách... khó trách!
Nhưng gã sẽ không bao giờ có bất kỳ phản ứng gì nữa, hết thảy kinh ngạc, không cam lòng đều đóng băng trên mặt gã.
Tuy nhiên, người ra tay không phải là ma đầu đó.
Mà là Triêu Kim Tuế.
Lúc này đây, nàng hoàn toàn không chừa lại cho gã một cơ hội nào.
Trái tim bị đâm xuyên qua, thân thể vốn yếu ớt bị kiếm khí mãnh liệt xé nát.
Cho dù là thiên tài bảo vật, dược thần tồn tại, thì thân thể này cũng không còn khả năng được cứu nữa!
Nhưng, sau khi gϊếŧ người, lúc Triêu Kim Tuế buông tay ra lại giống như người mất hồn vậy.
Nàng nhìn thấy nỗi sợ hãi trên mặt Túc Lưu Vân.
—— Không phải gã, không phải là Túc Lưu Vân cái đồ tham sống sợ chết.
Người như vậy, làm sao có thể liều chết cứu nàng?
Nhiều năm trước, tu vi của gã chẳng qua chỉ là Trúc Cơ, làm sao có thể mang nàng không chút tổn hại gì đi ra từ Vạn Ma kia?
Nàng sớm đã có nghi ngờ, nhưng lúc ấy khi vừa mở mắt ngoại trừ Túc Lưu Vân, nàng cũng không nhìn thấy ai khác.
Không... Ma giới, đương nhiên còn có ma.
Chung quanh nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Người thanh niên do khói đen ngưng tụ thành, nhìn bộ dáng sững sờ của nàng, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
Đây có phải là nàng hối hận rồi hay không?
Y chuyển tầm mắt, đôi mắt phượng âm độc lại xinh đẹp nhìn về phía Triêu Kim Tuế, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Quanh người y bao phủ một cỗ lệ khí nồng đậm, tóc dài không gió mà bay, sát khí đột nhiên dâng lên.
Ngoài ra còn có tình cảm bi thương và căm hận không dễ phát hiện.
Nhưng y cố gắng kiềm chế ánh mắt không nhìn về phía thiếu nữ, trên ngón tay thon dài nổi lên một ngọn lửa màu đen, nhảy nhót.
Ngọn lửa đen quỷ khí âm u đi tới phía trên thi thể của Túc Lưu Vân.
Sắc mặt của y không cảm xúc:
"Nếu như không phải là lửa của ta, thì không thể thiêu sạch sẽ thần hồn của gã."
"Nghe nói thần hồn bị nghiệp hỏa thiêu đốt qua, sau khi chết phải xuống Địa Ngục Cửu U, ngày ngày chịu nỗi khổ thiêu đốt."
Triêu Kim Tuế tỉnh táo lại, lập tức bắt lấy bàn tay của y:
“Yến Tuyết Y!”
"Ta không có hối hận. Huynh không thể ra tay ở đây, một khi lưu lại ma khí, huynh muốn khai chiến với Tu Chân Giới ngay bây giờ sao?”
Khóe miệng y tàn nhẫn nhếch lên, nhấc mắt phượng lên nhìn nàng,
"Sẽ không liên lụy đến nàng đâu, thiếu tông chủ."
“Dù sao Ma tộc gϊếŧ người, thì cần gì lý do chứ?”
Trạng thái hiện tại của y không ổn, ma khí bốn phía, bóng đen lan dần trong đôi mắt phượng xinh đẹp, ngay cả đồng tử cũng sắp biến mất, dần dần chỉ còn lại cái hố sâu đen kịt dọa người.
Nàng đột nhiên nói:
"Yến Tuyết Y."
Y xoay đầu lại, nàng thì thầm:
"Tay ta đau."
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lại giống như khẩu lệnh của thuần thú sư, như mật mã mở cửa, vừa ra khỏi miệng, đã lập tức trấn an ác khuyển đang trên bờ vực điên cuồng này một cách kỳ diệu.
Sát khí tê liệt, y tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn ——
Tay nàng, trắng mịn lại thon dài, cho dù có vết thương luyện kiếm, cũng không rõ ràng, giống như viên ngọc quý, chỉ có một lớp kén mỏng do luyện kiếm.
Còn bàn tay của ma đầu này lại thập phần thô ráp, vết thương chồng chất, dù sao cũng đã lăn lộn ở Ma giới nhiều năm, làm sao so được với thiếu tông chủ Tu Chân giới sống an nhàn sung sướиɠ?
Đôi tay đẹp như ngọc kia, lúc này đang bị y bóp đến đỏ bừng.
Ma đầu theo bản năng buông tay ra.
Lại bị đôi tay thon dài trắng nõn kia lật tay bắt lấy.
Mềm mại, ấm áp.
Một phòng yên tĩnh.
Nàng nắm lấy tay y, đầu ngón tay y có một ngọn lửa quỷ màu đen, từ màu đen chậm rãi chuyển sang màu trắng, ma khí được thanh lọc dưới đầu ngón tay nàng.
Rõ ràng y có thể dễ dàng rút ra, nhưng cả người y lại cứng ngắc, không cử động.
Cả người cũng dần dần an tĩnh lại, sát khí như thủy triều lui đi, đồng tử đen kịt cũng dần dần tản đi khí đen.
Thần hồn còn sót lại và thi thể của Túc Lưu Vân đều bị ngọn lửa đã được thanh lọc đốt cháy thành tro.
Trong phòng chỉ có tiếng lách tách, ngón tay nàng từ đầu đến cuối cũng không rút ra khỏi lòng bàn tay y.
Nàng nói với y: "Yến Tuyết Y, huynh không cần suy nghĩ nhiều. Ta chán ghét Túc Lưu Vân, ước gì gã chết đi sạch sẽ.”
"Ta chỉ là..."
"Muốn tìm hiểu một ít chuyện."
Nàng nhặt châu chấu cỏ đã khô vàng từ trên mặt đất.
Giống như xuyên qua lá cỏ khô vàng kia, nhìn thấy tiểu ma đầu thời niên thiếu ——
Trên đỉnh đầu thiếu niên có hai cái sừng ma bị khuyết, cười hì hì đưa một gương mặt cực kỳ xinh đẹp tiến lại gần, rồi hỏi nàng:
"Thằng nhóc ẻo lả mặt trắng kia thì có gì tốt, đi theo ông đây về Ma giới, được không?”