Chương 10: Làm thế nào để hôn kẻ thù truyền kiếp (1)

Đó là một nụ hôn.

Đôi môi trắng bệch khô khốc của nàng dán lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của y.

Nàng hôn y?

Nàng hôn y làm gì!?

Hai người bọn họ là ở thế bất lưỡng lập, nàng thề sẽ trảm hết tà ma trong thiên hạ —— mà y vừa vặn, chính là tà ma trong đống tà ma kia.

Chính là ma đầu tàn nhẫn, hèn hạ trong mắt nàng.

Cách đây không lâu, nàng còn ghét cái ác như kẻ thù, thống hận ma đầu này là y được thả ra để gây họa chúng sinh, vô số lần đối địch với y, chĩa mũi kiếm về phía nhau không biết bao lần, và cũng chưa bao giờ cho y sắc mặt tốt.

Mà y lại thề nàng nhất định sẽ chết trên tay mình, vô số lần ảo tưởng sẽ tra tấn nàng đến thương tích đầy mình, sau đó sẽ nghiền xương thành tro, để báo thù mối nhục năm đó.

Nhưng nàng ấy đang làm cái gì vậy?

Sau khi hoàn hồn từ trong khϊếp sợ, y theo bản năng lui về phía sau một bước, muốn chất vấn nàng vì sao muốn làm vậy, có phải muốn đùa giỡn y hay không?

Nhưng vừa cử động, nàng đã thẳng tắp ngã về phía trước, ngã vào trong ngực y.

Y hoàn toàn cứng đờ.

Trong tiềm thức, y muốn ném nàng ra ngoài, hoặc là lắc lắc cho nàng tỉnh lại, rồi lại dùng cực hình tra tấn ép hỏi.

Như y vừa cử động, người trong ngực đã nắm chặt ống tay áo của y, ôm y càng chặt hơn.

Ma đầu anh tuấn trầm ngâm một hồi lâu, sắc mặt y thập phần khó coi.

Không được, y muốn cứu sống nàng, sau khi cứu được, thì sẽ nghiêm hình tra tấn, chất vấn nàng đang có âm mưu gì.

Có lẽ là muốn nhìn y mất mặt.

Cũng có lẽ là muốn đùa giỡn y.

Hoặc cũng có lẽ trên người có kịch độc gì mà đυ.ng vào sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Sắc mặt của y biến đổi không ngừng, thoạt nhìn thập phần tâm thần bất định.

Con rắn vẫn đi theo phía sau chủ nhân.

Mặc dù trông rất giống rắn, nhưng thực tế đây là một con thuồng luồng hóa rồng thất bại: bằng chứng là trên đỉnh đầu của nó còn có cặp sừng giống với chủ nhân.

Giờ phút này con thuồng luồng uy vũ này, lại tràn đầy háo hức chờ mong thức ăn, chảy nước miếng xì xì nhắc nhở chủ nhân:

"Chủ nhân, ngài nói sau khi bắt được nàng, sẽ chặt nàng thành tám miếng, đút cho xà ăn."

Cho nên nó vẫn thập phần tích cực giúp chủ nhân của mình, chờ mong có một ngày có thể ăn được nhân loại cả người ngào ngạt hương thơm của linh khí này.

Ma đầu anh tuấn dừng lại.

Y cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bản mệnh linh thú của mình như nhìn cá chết.

Sau đó, một cú đá bay nó đi.

Thuồng luồng cất cánh:??

Nơi giao nhau giữa nhân giới và ma giới, mảnh đất hoang vu ngàn dặm đất đỏ này, hoang tàn vắng vẻ không một bóng người.

Thế nhưng, đi qua hoang vu, sẽ nhìn thấy một tòa thành trì của ma tộc gần nhất.

Ma đầu anh tuấn giống như một làn khói đen, xuất hiện ở trong một con hẻm hẻo lánh trong thành, y do dự một lát —— nên tìm gian phòng địa lao nào.

Cuối cùng, y không có kinh động bất kỳ con ma nào, cất bước tìm một khách điếm.

Y ném người trong ngực lên trên chiếc giường mềm mại giống như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Y rót cho mình một tách trà, vừa uống, vừa âm trầm mà nhìn nàng.

Ngón tay thon dài cong lên, gõ vào đầu gối.

Má nàng ửng đỏ, cả người nóng một cách bất thường, môi trắng bệch và khô khốc.

Nàng lẩm bẩm nói: "Khát..."

Y nhìn hồi lâu. Lúc nàng nỉ non kêu khát nước lần thứ ba, y hung tợn nhìn nàng, rồi rót một chén trà, nắm cằm nàng, đưa qua bên miệng nàng, động tác theo bản năng nhẹ nhàng đi một chút.

Thật trùng hợp, đúng lúc này, nàng lại mở mắt ra.

Y còn duy trì tư thế đút nước, nhất thời thân thể cứng ngắc.

Ma đầu anh tuấn mới vừa rồi, đã phải trải qua hoạt động não vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, y quyết định xem những chuyện mới vừa nãy thực ra chưa từng xảy ra -

Như vậy cho dù nàng có dụng tâm hiểm ác gì, âm mưu giảo hoạt gì, y đều có thể kiên định không lung lay.

Ý thức của Triêu Kim Tuế bây giờ đã rất mơ hồ, nàng mở to hai mắt, liền nhìn thấy Yến Tuyết Y.

Tình cổ này bắt đầu ngày càng hoành hành, cả người nàng giống như bị thiêu đốt trong biển lửa, máu chảy trong cơ thể từng chút từng chút sôi trào, mà cảm giác mát lạnh duy nhất, là đến từ người kia.

Y tựa hồ đang nói cái gì đó, nhưng trong mắt nàng chỉ còn lại đôi môi mỏng trào phúng của y liên tục đóng mở.

Nàng lẩm bẩm gì đó, nhưng y nghe không rõ, nên lại gần hơn một chút.

Kết quả lại bị nàng theo bản năng kéo lại, môi lại dán lên.

Nàng gọi tên y: "Yến Tuyết Y.”

Môi răng gắn bó, nàng vươn tay ôm cổ y, giống như một người sắp chết khát, muốn hấp thu nhiều hơn, thậm chí bắt đầu khẽ cắn môi mỏng của y, vội vàng muốn tìm được cam tuyền mát mẻ.

Nhưng mà, một cái cắn này lại giống như khiến y bừng tỉnh, Yến Tuyết Y tỉnh táo lại, mạnh mẽ đẩy nàng ra, bản thân cũng mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước.

Y cảm thấy nhiệt độ cơ thể nàng cực cao, thần sắc rõ ràng không ổn. Nếu nói, ban đầu vì bị hôn mà bị chịu kinh hách thật lớn, đầu óc trống rỗng, nhưng bây giờ y còn có cái gì không hiểu:

Nàng ấy bị trúng thuốc.

Trong nháy mắt đó, nhục nhã cùng tức giận đánh sâu vào trong lòng, ma đầu anh tuấn vốn sắc mặt đã trắng bệch nay vì phẫn nộ mà càng thêm tái nhợt.

Y cười lạnh, lấy mu bàn tay lướt qua chỗ nàng chạm vào, dùng sức lau mạnh: "Ngươi coi ta là cái gì? ”

Y giống như bị lừa gạt một cú lớn, sắc mặt vô cùng tệ.

Nếu như nói lần đầu tiên được nàng hôn, y chỉ là khϊếp sợ, khó hiểu.

Đợi đến khi hiểu được nàng trúng thuốc, y thấy lòng tràn đầy tức giận và lạnh lẽo.

Ngón tay y siết chặt lại, gân xanh nhô lên, ánh mắt nhìn về phía nàng giống như đang nhìn một người chết.