Chương 2. Hay Là Tôi Bao Nuôi Cậu

Nhìn thấy hành động ác liệt của Mục Vũ Ninh, ánh mắt của Cố Hi Thừa tối sầm lại, anh trầm ngâm cười một tiếng, "Làm sao vậy, luôn cảm thấy cậu rất lo lắng, tôi đã làm cậu sợ rồi sao?"

Mục Vũ Ninh không thể nói được đó là loại cảm giác gì, người đàn ông đẹp trai trước mặt này tuy rằng rất lễ phép lịch sự, nhưng lại cậu cảm thấy có chút nguy hiểm, về phần nguy hiểm thế nào thì cậu lại không thể giải thích được, cho nên Mục Vũ Ninh chỉ có thể tự an ủi bản thân, có lẽ là do gần đây thần kinh của cậu quá căng thẳng, dù sao thì áp lực mà cậu phải chịu trong khoảng thời gian này cũng quá lớn, nên cậu ngượng ngùng cười cười giải thích: "Thực xin lỗi, gần đây em chịu nhiều áp lực quá, có lẽ hơi nhạy cảm."

Nụ cười của Cố Hi Thừa càng sâu khi nghe thấy lời này của cậu, giọng nói trầm thấp có chút mê hoặc, "Vậy thì tôi hy vọng sau khi tôi nói xong, cậu sẽ không cảm thấy căng thẳng hơn."

Mục Vũ Ninh không hiểu những lời này có nghĩa là gì, ngượng ngùng không dám hỏi tiếp, chỉ có thể đi đến bàn trà nhỏ đun nước, sau đó cúi xuống lục lọi xem dưới bàn có trà không, bất đắc dĩ quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Đàn anh có thể uống trà không?"

Cố Hi Thừa đã ngồi vào chiếc ghế sô pha có phần tồi tàn, anh nghe vậy thì gật đầu, "Nếu không có thì uống nước lọc cũng được."

Dù sao anh cũng là một người có khí chất cao quý, cho dù ngồi trong hoàn cảnh tồi tàn như vậy cũng có thể thấy được sự lạc lõng, Mục Vũ Ninh có chút chua xót, căn nhà cũ nát mà cậu thuê hôm nay thật sự là được thơm lây, ngày thường làm sao có thể có một người tôn quý như vậy ngồi chứ.

Mục Vũ Ninh tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một túi trà nhỏ dưới bàn trà, cậu xấu hổ liếc nhìn Cố Hi Thừa, trong lòng biết rõ loại trà này không phải loại Cố Hi Thừa sẽ uống, nhưng cậu vẫn lấy nó ra rồi pha vào ấm trà, suy cho cùng, đây cũng là loại trà ngon nhất mà cậu có.

Trong lúc bận rộn, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của người phía sau đang nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu có cảm giác lưng sắp bị thiêu đốt.

Sau khi pha xong trà, cậu rót ra, miễn cưỡng tìm được một bộ ấm trà tử tế, đang rót nước thì cậu nghe thấy người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha chật chội kia đột nhiên nói: “Mục Vũ Ninh, hôm nay tôi đến chỉ để hỏi cậu, cậu có muốn làm người yêu của tôi không?"

“Bang!” Mục Vũ Ninh không cầm chắc tách trà khiến nó rơi xuống đất, suy nghĩ đầu tiên của cậu là “Vỡ rồi, vỡ rồi, cái này đã là bộ tách trà đắt nhất trong nhà rồi, thật tiếc", ý nghĩ thứ hai là, "chắc mình bị ảo giác rồi, chứ làm sao lại có người đột nhiên xuất hiện trong nhà mình rồi nói muốn bao nuôi mình? Là ảo giác, nhất định là ảo giác."

Thấy cậu đứng đờ tại chỗ, Cố Hi Thừa thấy hơi buồn cười, nụ cười ở khóe miệng càng sâu, một tay chống lên ghế sô pha, bình tĩnh nhìn Mục Vũ Ninh đang bận rộn, như không hiểu sao cậu có thể phản ứng mạnh như vậy, "Cậu đừng quá căng thẳng, được tôi bao nuôi không tốt sao?"

Bây giờ Mục Vũ Ninh không thể tự lừa dối mình nữa, hóa ra thật sự có người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, chỉ muốn hỏi cậu có muốn được bao nuôi hay không, chỉ là người đàn ông này lại là tín ngưỡng của cậu.

Làm sao có thể xảy ra chuyện khó tin như vậy được ... Mục Vũ Ninh cắn môi, nước mắt tuôn rơi, cậu cố gắng kìm nén, trong giọng nói có chút run rẩy, "Em không muốn, em chỉ muốn sôgns một cách đường đường chính chính."

"Nhưng bộ dạng bây giờ của cậu thật sự quá vất vả, nếu tôi nhớ không lầm, hình như cậu bị người trong công ty quấy rối, có phải cậu cảm thấy rất phiền muộn không?"

Mục Vũ Ninh không trả lời, ngón tay của cậu ghim vào lòng bàn tay.

"Gia đình đã khuyên cậu rồ phải không, không bằng về quê lấy chồng sinh con? Chẳng lẽ đó là cuộc sống đường đường chính chính của cậu sao?"

Mục Vũ Ninh bắt đầu hơi run lên, cậu kìm nén nước mắt, trầm giọng đáp: "Đi ra ngoài."

Cố Hi Thừa nghe lời cậu, sững sờ một lúc thì không nhịn được cười, "Là tôi đã đánh giá thấp cậu, xem ra hôm nay không phải thời điểm thích hợp để tối đến, nhưng ..." Anh vừa nói vừa móc ví ra, lấy ra một tấm danh thϊếp rồi nhét vào tay Mục Vũ Ninh, "Tôi không nói nhiều nữa, đây là thông tin liên lạc của tôi, đến một ngày nào đó cậu không chịu nổi nữa... Hoặc nếu cậu không muốn sống đường đường chính chính nữa, cậu có thể liên hệ với tôi."

Sau khi nói xong anh cũng không đợi Mục Vũ Ninh đuổi mình ra mà trực tiếp rời đi.

Mộ Vũ Ninh sững sờ tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích, danh thϊếp trong tay bị cậu vo thành viên tròn, cuối cùng bị ném vào thùng rác.

Chuyện xảy ra hôm nay thật kỳ lạ không thể diễn tả nổi, cậu phải mất một lúc lâu mới định thần lại được, từ từ dọn sạch mảnh vỡ.

Không có găng tay, tâm trí lại hỗn loạn khiến cậu bị mảnh vỡ cắt vào tay.

Cậu cảm thấy ngón tay mình lạnh đi, rồi những giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt trên mặt đất. Lúc này Mục Vũ Ninh mới phản ứng lại, ngón tay bị cắt đến chảy máu, cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, vùi đầu vào giữa hai chân, một giọt nước nhỏ rơi xuống sàn, làm loãng giọt máu kia ra.

Anh ấy chỉ muốn sống cuộc sống đường đường chính chính thôi.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trạng thái của Mục Vũ Ninh vô cùng tồi tệ như thể vừa chịu đựng thương tổn, mắt sưng như quả óc chó, tiều tụy đến nổi gió thổi cũng có thể ngã.

Vừa bước vào công ty, còn chưa kịp ngồi vào chỗ làm việc của mình, bỗng nhiên có người tiến lên thần bí hỏi: "Hôm qua Mục Vũ Ninh chiến đấu rất mệt hả, hôm nay uể oải như vậy, thật không thể kiềm chế."

Mục Vũ Ninh sững sờ không hiểu những lời này là có ý gì, đồng nghiệp lại “tốt bụng” bổ sung: “Nhìn đôi mắt sưng vù của cậu, cả đêm qua cậu bị người ta thao phải không, có sướиɠ không, tôi nghe nói người song tính đều rất nhạy cảm, bình thường nhìn cậu đơn thuần như vậy, lên giường còn dâʍ đãиɠ hơn cả kỹ nữ.”

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?” Mục Vũ Ninh không hiểu gì cả, hai má đỏ bừng, “Anh thật đáng ghê tởm."

“Này, không phải cậu thẹn quá hoá giận đấy chứ, ai không biết người song tính các cậu suốt ngày nói dối, rõ ràng là một đám kỹ nữ, còn phải giả bộ thanh cao như vậy, là vì muốn chơi trò đóng giả sao?"

Mục Vũ Ninh đứng lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, từ trong túi xách lấy ra con dao gọt hoa quả, "Nếu anh cảm thấy lưỡi trong miệng mình quá thừa, tôi cũng không ngại giúp anh, dù sao chỗ dùng để ăn cơm lại đi phun phân thì tốt hơn là nên bịt kín lại."

Nam đồng nghiệp bị mắng một trận, dù muốn phản bác nhưng lại bị con dao gọt hoa quả dọa sợ, chỉ có thể tức giận bỏ đi, suy nghĩ lung tung.