"Chúng ta..." Ôn Ngưng bị hắn nhìn thì hơi chột dạ: "Chờ một chút cũng được..."
Bùi Hựu thấy khóe mắt nàng ướt nhẹp, mím môi đứng lên, ra khỏi sơn động.
Quả nhiên, trong chốc lát, hắn đã xách một con thỏ hoang trở về, còn mang theo chút củi đốt.
Ôn Ngưng thấy hắn điêu luyện nhóm lửa, sau đó rút con dao găm ra, xách con thỏ ra ngoài, không hiểu sao lại nhớ đến ký ức nhiều năm trước.
Khi đó Bùi Hựu dạy nàng bắt rắn, dẫn nàng đi bắt thỏ, cũng nhóm lửa tại chỗ, nướng cho nàng ăn.
Bây giờ nghĩ lại cũng thật kỳ lạ, hắn lớn lên ở Lĩnh Nam, biết bắt rắn cũng không có gì là lạ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thư sinh, vậy mà lại biết một số kỹ năng chỉ có người trong giang hồ mới biết.
Thỏ nướng rất ngon, nàng ăn một lần nhớ mãi không quên, sau này khi vào núi hái thuốc, mỗi lần có cơ hội nàng lại bảo hắn bắt cho một con để ăn.
Nếu tính theo kiếp trước, thật ra nàng đã rất nhiều năm không ăn thịt thỏ hắn nướng rồi.
Bùi Hựu lặng lẽ xử lý con thỏ, sau đó lặng lẽ đi vào, đặt thỏ lên nướng.
Trong sơn động nhỏ nhanh chóng tràn ngập hương thơm, Ôn Ngưng tự động nuốt nước bọt.
Bùi Hựu vừa mang về một ít lá cây lớn, hình như đã được rửa sạch bằng nước, sau khi nướng thỏ xong, hắn chia thịt ra, đặt trên lá.
Ôn Ngưng nhớ trước kia hắn hay chia thành bốn miếng lớn, hai người họ mỗi người hai miếng, cầm thẳng lên gặm.
Lúc này Bùi Hựu quả thực chia thành bốn miếng lớn, nhưng sau khi chia xong thì nhìn nàng một cái, cụp mắt xuống, tiếp tục dùng dao cắt nhỏ, cho đến khi thịt thỏ được cắt thành từng miếng nhỏ cỡ ngón tay cái, rồi cầm một nửa số thịt đến bên cạnh nàng.
Hắn vẫn không nói chuyện với nàng, chỉ đặt thịt thỏ xuống, về lại bên cạnh đống lửa, dựa vào vách sơn động.
Ôn Ngưng vốn đã đói bụng không chờ được nữa, nhưng khi nhìn thấy những miếng thịt thỏ được cắt đều đặn, nhỏ xinh, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Đúng như cảm giác lần trước, Bùi Hựu ở kiếp này có lẽ không giống với kiếp trước.
Vừa rồi hắn rõ ràng đã chia con thỏ thành bốn miếng lớn theo thói quen, nhưng sau khi nhìn nàng thì tiếp tục cắt thành những miếng nhỏ hơn. Có lẽ hắn nghĩ miếng lớn như vậy, một cô nương khuê các như nàng sẽ chê là bất nhã?
Ôn Ngưng mím môi, cầm từng miếng thịt thỏ lên ăn.
Hương vị vẫn như trong trí nhớ.
Ăn được mấy miếng, nàng cảm thấy bớt đói hẳn, cũng khôi phục lại chút sức lực, thấy bên kia không còn động tĩnh gì nữa, bèn hỏi: "Bùi công tử, huynh không ăn à?"
Hai người bị đống lửa ngăn cách ở giữa, thật ra Ôn Ngưng không nhìn rõ mặt Bùi Hựu, hình như hắn đang ngồi ngửa ra, không biết là giả vờ hay ngủ thật.
Mặc dù vừa nướng xong nhưng mùa đông thức ăn sẽ nhanh nguội.
Ôn Ngưng cử động, thấy bả vai mình không còn quá đau như trước, chân phải miễn cưỡng cử động được.
Nàng bám vào mép sơn động, nhìn qua đống lửa mới nhận ra sắc mặt Bùi Hựu tái nhợt dị thường, thậm chí còn tái hơn cả lúc mới phơi nắng.
Nàng nhảy lò cò một chân, ngập ngừng gọi: "Bùi công tử?"
Không có phản ứng.
Cho dù là lúc ngủ, Bùi Hựu cũng vẫn rất nhạy bén.
Ôn Ngưng ngồi xổm xuống, vỗ vào vai hắn: "Bùi công tử?"
Vừa vỗ nhẹ vào nàng thấy tay mình hơi dinh dính, nhấc ra thì thấy toàn máu.
Ôn Ngưng vội vàng kiểm tra phía sau lưng hắn, lúc này mới phát hiện y phục phía sau đã thấm ướt máu, chỉ là hắn mặc đồ đen, nên phải nhìn kỹ mới thấy.
"Bùi Hựu?" Ôn Ngưng đẩy hắn, nhưng vẫn không có phản ứng.
Ôn Ngưng nhất thời hoảng sợ.
Lúc nàng tỉnh lại thấy Bùi Hựu nằm mê man, cũng nghĩ trên người hắn không chỉ có vài chỗ bị thương. Nhưng sau khi tỉnh lại, thấy hắn cử động như thường, còn rút dao muốn đâm nàng nên nàng cho rằng hắn chỉ bị vài vết thương ngoài da không đáng kể.
Chẳng trách hắn không tự ra ngoài tìm cứu binh, có lẽ là cảm thấy mình bị thương nặng, sợ không tìm thấy người, bản thân không trụ được mà ngất xỉu giữa đường?
Vậy mà hắn còn ra ngoài bắt thỏ, đốt lửa, nướng thịt cho nàng, nướng xong còn cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ...
Lần đầu tiên Ôn Ngưng cảm thấy hơi áy náy với Bùi Hựu.
Mặc dù khi tỉnh lại nàng đã có ý nghĩ nhân cơ hội này gϊếŧ hắn, nhưng dù sao hắn cũng không phải Bùi Hựu của kiếp trước, chuyện gì cũng chưa làm qua, thậm chí... còn hơi khác với Bùi Hựu kiếp trước.
Thật ra nàng cũng... không muốn hắn chết đến vậy.
Nếu nàng biết hắn bị thương nặng thì đã không bảo hắn ra ngoài tìm đồ ăn.
Ôn Ngưng dùng khăn tay lau máu trên tay, do dự một chút, sau đó đưa tay sờ trán hắn.
Quả nhiên nóng hôi hổi.
Lần này nàng chỉ định ghé qua xưởng rượu một lát nên không mang theo túi nước. Nàng nhìn trên người Hùi Hựu, cũng không có.
Vừa không có nước, vừa không có thuốc, nàng cũng không thể tùy tiện xử lý vết thương cho hắn.
Ôn Ngưng suy nghĩ một lát, cởϊ áσ khoác lông xuống, trải xuống đất, đỡ hắn nằm nghiêng xuống.
Ít nhất cũng không để hắn dựa vết thương lên vách đá.
Nàng nhảy lò cò về lại chỗ vừa ngồi, lấy chiếc áo khoác lông mà lúc trước Bùi Hựu đưa cho mình, đắp lên người hắn.
Nàng có nhiều kinh nghiệm trị sốt, lúc này tay chân hắn lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, nhiệt độ tăng cao nhưng sẽ cảm thấy lạnh, cần phải giữ ấm.
Sau khi làm xong, nàng lấy chiếc khăn tay trong ngực hắn, sau đó lấy chiếc khăn tay của mình, khập khiễng bước ra ngoài.
Lúc nãy Bùi Hựu có thể rửa sạch mấy chiếc lá, chắc chắn gần đây có nước, chẳng bao lâu nữa sắc mặt tái nhợt của hắn sẽ chuyển thành đỏ ửng, khi đó cần phải hạ nhiệt.