Chương 88: Dưới vách núi (3)

Bùi Hựu dường như không thèm để tâm đến lời nàng sắp nói, trên mặt vẫn lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn dừng động tác, kéo vạt váy của Ôn Ngưng trở lại, đắp lên hai chân nàng, đứng dậy định rời đi.

Mới đi được nửa bước, hắn dừng lại, cởϊ áσ choàng lông đắp lên chân Ôn Ngưng.

Làm xong, không nhìn Ôn Ngưng thêm một cái nào, quay lại cửa động, dựa lưng lên lối vào.

Có lẽ đã quá giữa trưa, mặt trời nghiêng một góc, kéo nửa người hắn thành một cái bóng dài.

Áo choàng lông của Bùi Hựu rất ấm áp, chân Ôn Ngưng không còn đau nữa, có thể cử động được một chút.

Hóa ra là hắn nắn lại chân cho nàng.

Nghĩ lại nửa giờ trước nàng còn muốn gϊếŧ hắn, tâm trạng lúc này hơi phức tạp.

Nàng cũng cảm thấy Bùi Hựu rất phức tạp, lúc thì muốn gϊếŧ nàng, lúc lại cứu nàng, hơn nữa hắn còn có vẻ rất phiền não, rất không tình nguyện cứu nàng.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng đã nắn lại chân cho nàng nên hẳn là sẽ không gϊếŧ nàng.

Vào những lúc thế này, tốt hơn hết là nên hiểu rõ tình huống mà mình đang gặp phải.

Ôn Ngưng lấy một chiếc khăn tay trong tay áo ra lau sạch nước mắt, liếʍ môi hỏi Bùi Hựu: "Bùi công tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng ta lại ở đây?"

Bùi Hựu ngồi dưới nắng, làn da càng trở nên trắng hơn, những vết xước trên mặt trông càng dữ tợn.

Hắn nhắm mắt lại, hình như là đang nghỉ ngơi.

Ôn Ngưng lại nói: "Hình như xe ngựa của ta bị hỏng, rơi xuống núi? Còn Bùi công tử..."

"Ngựa của ta vô cớ nổi điên, rơi xuống vách núi." Bùi Hựu lạnh lùng nói.

"Ồ..."

Ôn Ngưng gật đầu, thật trùng hợp. Thời tiết lạnh giá như này, hắn đường đường là thế tử phủ Quốc Công, ra ngoài không ngồi xe ngựa lại tự cưỡi ngựa?

Bùi Hựu có vẻ không còn kiên nhẫn, Ôn Ngưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy tại sao ta và huynh lại ở trong sơn động này?"

Nếu là rơi xuống núi thì lẽ ra nàng nên nằm ở trong xe ngựa, còn hắn thì nên ở gần nơi vừa rơi xuống, như vậy gia đinh xuống tìm sẽ dễ thấy hơn. Hơn nữa, sao họ lại đến được đây? Lúc nàng tỉnh lại còn đang nằm trên đùi Bùi Hựu, thấy thế nào cũng giống như... Bùi Hựu đã cõng hoặc ôm nàng qua đây?

Nhưng nếu hắn đã cứu nàng về hang động, sao lúc dậy lại muốn gϊếŧ nàng?

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của Bùi Hựu lộ ra vẻ tinh xảo, trong trẻo. Nếu hắn không mở mắt sẽ không nhìn ra được cảm xúc trong lòng hắn lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói khô khan của hắn: "Không biết."

Ôn Ngưng chớp mắt khó hiểu, nhưng không hỏi nữa.

Câu nói "Không biết" này thực sự không phải Bùi Hựu lừa nàng.

Lúc hắn xuống xe tháo ngựa đuổi theo sau xe Ôn Ngưng đi về hướng Tây, hắn còn rất tỉnh táo.

Tuy rằng không thích Ôn Ngưng nhưng hắn không đến nỗi trơ mắt nhìn nàng đi chết, ý định ban đầu của hắn là chặn xe ngựa của Ôn Ngưng lại, để tránh cho họ gặp tai nạn trên đường núi.

Nhưng hắn vừa chạy đến thì vừa hay nhìn thấy con ngựa kéo xe nổi điên, buồng xe cũng sắp rơi ra. Nha hoàn bên người Ôn Ngưng đã nhảy xuống xe, ngã trên đất hô lớn "Cô nương".

Xe ngựa theo quán tính trượt xuống vách núi, tất cả những gì có thể làm là xuống vách núi tìm người.

Nhưng lúc tỉnh lại, hắn đã thấy mình và Ôn Ngưng đang ở trong hang động, trên người có mấy vết thương, ống quần có nhiều vết xước do cành cây cào.

Dù bất tỉnh nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được.

Có lẽ lúc Ôn Ngưng nguy hiểm đến tính mạng, giống như hai lần trước, hắn hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng lại muốn cứu nàng, không màng sống chết nhảy xuống vách núi.

Mạng lớn không chết, có lẽ vì cảm thấy vách đá không an toàn nên đưa Ôn Ngưng đi một đoạn đường núi, đến sơn động này thì kiệt sức ngất đi.

Thật là buồn cười.

Bùi Hựu mở mắt ra, nhìn về phía Ôn Ngưng.

Cả người Ôn Ngưng run lên.

Không phải chứ...

Sao vậy… sao lại muốn gϊếŧ nàng nữa vậy?

...

Ôn Ngưng cảm thấy Bùi Hựu ở kiếp này còn khó đoán hơn kiếp trước, hắn hết muốn cứu lại muốn gϊếŧ hai lần liên tiếp, rốt cuộc hắn muốn gì?

Nàng tin tưởng nếu Bùi Hựu thật sự muốn gϊếŧ nàng, nhất định sẽ chém xuống một nhát, gọn gàng sạch sẽ, bởi vì nàng chỉ là một cô nương tay trói gà không chặt mà hắn thì chẳng thương tiếc gì nàng.

Ôn Ngưng nắm chặt túi thơm bên hông, cố gắng đánh lạc hướng hắn lần nữa: "Bùi công tử, chúng ta ở đây liệu có ai tìm đến không, hay là ra ngoài nhìn xem?"

Bọn họ rơi xuống vách núi chắc cũng ba bốn giờ rồi, chẳng lẽ do ẩn nấp quá sâu nên bên ngoài không ai tìm thấy?

Quả nhiên, Bùi Hựu không còn nhìn nàng bằng ánh mắt muốn gϊếŧ người đó nữa, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: "Cô nương đi được không?"

Ôn Ngưng chớp mắt mấy cái.

Chân nàng để yên thì không đau, nhưng bảo nàng đứng lên thì... tạm thời không làm được.

Bùi Hựu chắc chắn không muốn cõng hay bế nàng ra ngoài, đừng nói là hắn không muốn, nàng cũng không nguyện ý đâu.

Nhưng, hắn có thể tự ra ngoài tìm cứu binh mà...

Thôi quên đi.

Ôn Ngưng không nói suy nghĩ này của mình ra, một người tâm tư kín đáo như Bùi Hựu, lẽ nào còn không nghĩ tới?

Đời này hắn ghét cay ghét đắng nàng, lỡ như đuổi hắn ra ngoài, hắn sẽ thật sự không quan tâm đến nàng, nàng một thân một mình ở đây thì đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

"Bùi công tử, ta..." Ôn Ngưng sờ bụng: "Ta đói, huynh không đói à?"

Ôn Ngưng nói vo ve như muỗi.

Nàng lên đường trước bình minh, ăn cơm chay rồi vội vã lên đường nên không ăn được nhiều, lúc vừa tỉnh dậy nàng đã đói rồi.

Bùi Hựu lại nhìn tới, ánh mắt lành lạnh.

Ôn Ngưng biết hắn chê nàng phiền, nhưng với năng lực của hắn, ra ngoài có thể dễ dàng bắt được thỏ hay con gì đó. Với cả, chẳng lẽ hắn không đói...