Chương 85: Ngày mai rồi đi

Nhưng chỉ có đích thân trải qua mới có thể phá kén hóa bướm, trở thành nữ thương nhân chói sáng nhất Đại Dận.

Cũng như nàng vậy, nếu kiếp trước không trải qua những chuyện kia thì một cô nương mười lăm tuổi sẽ không bao giờ làm những chuyện như bây giờ.

"Ngày mai xưởng rượu sẽ khởi công, ta vốn định cùng muội đến xem một lần." Ôn Ngưng tiếc nuối nói.

"Chờ muội làm xong việc, có thời gian sẽ viết thư cho Ôn tỷ tỷ. Việc chuẩn bị cho xưởng rượu sẽ mất một khoảng thời gian, đến lúc đó muội muội nhất định sẽ không vắng mặt."

"Được, vậy muội đi đường cẩn thận chút."

Hai người đều không nỡ, bầu không khí trở nên hơi ngột ngạt.

Ôn Ngưng hít sâu một hơi, thân mật nhéo mũi Đoạn Như Sương, hai người nhìn nhau sau đó bật cười.

Lúc tiễn Đoạn Như Sương xuống núi, Ôn Ngưng nhìn thấy có nhiều người đang chuẩn bị rời đi, liếc mắt thấy hai người hầu bên người Triệu Tích Chỉ, hình như Cố Phi cũng ở đó.

Ngày mai quan viên triều đình sẽ bắt đầu đi làm lại, nên hôm nay chắc Bùi Hựu sẽ xuống núi.

Nghĩ vậy, Ôn Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bởi vì hắn đang ở chùa Từ Ân nên những ngày này, ngoại trừ giờ học buổi sáng và giờ ăn trưa, nàng và Đoạn Như Sương đều ở trong sân nhỏ, chưa đi ngắm bình minh hay hoàng hôn lần nào.

Hắn đi, nàng được tự do rồi.

Ôn Ngưng thấy, Cố Phi đương nhiên cũng thấy, lại là người tập võ, tai thính mắt tinh, so với nàng thì hắn ta nhìn thấy nhiều điều hơn.

Sau khi thu dọn hành lý đơn giản, Cố Phi quay lại báo cáo với Bùi Hựu.

"Triệu Tích Chỉ?" Bùi Hựu hơi nhướng mày, mắt không rời khỏi cuốn sách trên tay: "Ngày mai chúng ta hãy xuất phát."

Hự...

Cố Phi trong lúc nhất thời không biết là mấy ngày nay thế tử gia nhà mình đóng cửa không ra ngoài, đến bữa chay cũng là đưa tới phòng rốt cuộc là vì để tránh Ôn cô nương hay Triệu cô nương.

Chắc là Ôn cô nương?

Trước đó họ cũng không biết Triệu cô nương đang ở trên núi.

"Thế tử..." Cố Phi ngập ngừng muốn nói lại thôi, lúc nãy hắn ta nhìn thấy hai người hầu của Triệu gia lén lút tiếp cận xe ngựa của Ôn gia, không biết là làm gì.

Ôn cô nương vì quá tập trung tạm biệt cô nương bên cạnh nên không để ý đến.

Bùi Hựu ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm liếc sang.

Cố Phi nuốt nước miếng, thế tử không thích Ôn cô nương, tốt nhất không nên nhắc đến nàng trước mặt thế tử.

Hắn ta quay lại nói: "Tối nay chùa Từ Ân thanh tịnh hơn rất nhiều, hay là thế tử đi thắp nén hương? Nếu trưởng công chúa biết..."

"Ngươi không nói thì ai biết?" Bùi Hựu ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Từ lần trước tặng Cố Phi con dao găm, Bùi Hựu rất ít khi thể hiện vẻ ấm áp trước mặt hắn ta, hắn ta biết đó là biểu hiện của sự tín nhiệm, nhưng mỗi lần nhìn thẳng vào mắt thế tử...

Hắn ta vẫn không chịu nổi.

Cố Phi vô thức toát mồ hôi hột, sau đó lại nghe Bùi Hựu nói: "Cố Phi, ta không tin Phật."

"Cầu Phật, không bằng cầu mình."

Cố Phi chỉ đành im lặng.

Suy nghĩ một lát, hắn ta nói thêm: "Thế tử, Đồ Bạch vừa truyền tin tới, vụ cháy ở quán trà đúng là ngoài ý muốn. Vụ án tham ô ở Trừ Châu liên quan đến rất nhiều người, nhưng những người đó chắc chắn không dám động đến thế tử."

Bùi Hựu là trạng nguyên nhưng không vào Hàn Lâm viện, mà gia nhập Công bộ làm ở ty Đô Thủy. Nhậm chức không bao lâu, hắn nhận ra việc xây dựng đê điều ở Trừ Châu năm ngoái có vấn đề, hắn đã đào sâu điều tra, phát hiện ra có liên quan đến một vụ tham ô.

Vì là vụ án tham ô nên không thuộc thẩm quyền của hắn, tuy nhiên, việc này bắt nguồn từ hắn nên khó tránh khỏi đắc tội với người khác.

"Ngoài ra, Lý Am mùng bốn tết đã về kinh, mấy ngày nay Đồ Bạch luôn để mắt tới hắn, chỉ đợi thế tử trở về sẽ dẫn hắn đi thẩm vấn."

Bùi Hựu vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng ánh mắt lại không rơi vào văn tự trên đó, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sáng sớm mai, chuẩn bị ngựa xuống núi."

...

Ngày hôm sau, Ôn Ngưng và Lăng Lan đều dậy sớm.

Ôn Ngưng muốn đi đến xưởng rượu, trước hết phải xuống núi, sau đó đi về hướng Tây nửa giờ, trên đường đi có một số đoạn là đường núi, nếu đông người thì rất khó đi qua.

Bây giờ vẫn chưa đến phiên trực của Ôn Kỳ, nàng đã hẹn với hắn hôm nay gặp nhau ở xưởng rượu.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua nói với Đoạn Như Sương đã hoàn thành, Ôn Ngưng hơi hưng phấn, bữa sáng trong chùa có rất sớm, nàng và Lăng Lan ăn lót dạ một ít, trời còn chưa sáng, hai người đã chuẩn bị xong, ngồi xe ngựa xuống núi.

Cố Phi và Bùi Hựu chỉ đi sau các nàng một bước.

Cố Phi thấy xe ngựa của họ, bèn gãi đầu, kỳ quái nói: "Ồ, còn tưởng hôm qua họ đi rồi..."

Bùi Hựu quét mắt nhìn qua.

Cố Phi lập tức chắp tay nói: "Thế tử, cỗ xe ngựa kia là của Ôn gia cô nương, người có muốn đợi họ đi được một đoạn rồi mới xuất phát không?"

Bùi Hựu quay đầu lại, nheo mắt nhìn sang. Ánh nắng ban mai chỉ phớt nhẹ, Ôn Ngưng không để ý bọn họ ở phía sau, để nha hoàn bên cạnh đỡ mình lên xe ngựa, sau đó lại xoay người kéo nha hoàn kia lên.

Rõ ràng là bộ dạng chủ tớ thâm tình.

Bùi Hựu khẽ khịt mũi.

"Không cần." Nói xong, xoay người lên xe ngựa.

Hôm qua Ôn Ngưng đã thuê phu xe, nàng và Lăng Lan vui vẻ ngồi phía trong, ôm túi sưởi, muốn xe đi càng nhanh càng tốt.

Nhưng dù sao trời còn chưa sáng rõ, đi quá sớm đi đường núi sẽ không dễ nên cũng không giục, hai người ngồi trên xe ngựa trò chuyện không ngớt.

Cố Phi không được đãi ngộ tốt như Lăng Lan, tự mình đánh xe.

Hắn biết rõ chuyện giữa Ôn Ngưng và thế tử nên không muốn các nàng thấy thế tử nhà mình, cố ý giảm tốc độ chạy tụt lại phía sau.

Không ngờ các nàng lại không về kinh thành, đi được nửa đường, xe ngựa rẽ trái, đi về hướng Tây.