Chương 82: Vị khách không mời (1)

Ôn Ngưng cũng rất thích nơi này, vừa nghe nói phòng bên cạnh còn trống, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng.

"Lăng Lan, ta nhớ chúng ta có mang theo giấy mực đúng không?" Nàng ngồi xuống bàn trà: "Mau mau, ta muốn viết thư."

Nơi này thanh tịnh lại thoải mái, nằm ở ngoại ô kinh thành, cách xưởng rượu của nàng và Ôn Kỳ không xa, nếu có thể gọi Đoạn Như Sương tới đây thì tốt biết bao?

Ôn Ngưng viết vội một bức thư, nhờ Lăng Lan tìm một tiểu hòa thượng chuyển thư xuống dưới núi.

Lần này thanh danh của nàng đã bị tổn hại, Ôn Đình Xuân tạm thời sẽ không nhắc đến việc cưới xin của nàng nữa, ngược lại, đầu năm nay Ôn Lan sẽ bắt đầu nghị hôn, người mang tiếng xấu như nàng nên tránh đi thì hơn, ở lại đây ít nhất một đến hai tháng.

Nếu Đoạn Như Sương cũng có thể ở lại đây một hai tháng thì càng tốt.

Nhưng nàng không ngờ sau khi gửi thi đi, chiều đến, căn phòng bên cạnh có một vị khách không mời mà đến.

Triệu Tích Chỉ mang theo ít nhất năm tùy tùng, hai vị ma ma, một nha hoàn, hai người hầu, ngoài ra không biết còn mang theo người giúp nàng ta dò đường hay không.

Ôn Ngưng đang thêu nốt bức tranh phong cảnh trong sân, ánh nắng mùa đông ấm áp dễ chịu, ngẩng đầu lên thấy Triệu Tích Chỉ ăn mặc tinh xảo, cùng đoàn tùy tùng hùng hậu bước vào, vừa nhìn thấy nàng, nàng ta hất cằm lên đầy khıêυ khí©h.

Cảnh tượng này quen thuộc đến mức trong nháy mắt Ôn Ngưng còn tưởng mình đã quay về kiếp trước.

Triệu Tích Chỉ là oán nữ theo đuổi Bùi Hựu ba năm, làm sao có thể bỏ qua cho con chim hoàng yến được Bùi Hựu nuôi dưỡng ở hậu viện?

Lần gặp đầu tiên vào năm đó, Triệu Tích Chỉ cũng như vậy, cả người ăn mặc tinh xảo như một con búp bê, phía sau có một đám người đi theo, vừa thấy nàng thì hất cằm lên đầy kiêu ngạo: "Ai ui, đây chẳng phải quả phụ khắc chết Thẩm tướng quân đó sao?"

Khi đó nàng mới thủ tiết được ba tháng, trong tâm vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất chồng, nghe thấy những lời này thì mắt đỏ hoe.

Nhưng hiện tại, nàng không còn là Ôn Ngưng dễ bị bắt nạt năm đó nữa.

Theo bản năng, Ôn Ngưng bảo vệ bức tranh phong cảnh đang thêu dở sau lưng, rồi đứng lên.

Nhưng nàng cũng ngay lập tức nhận ra bây giờ đã khác xưa. Hiện tại nàng không phải người sống ở hậu viện của Bùi Hựu nữa, còn Triệu Tích Chỉ... ở cung yến lần trước, Thẩm Tấn đã cứu nàng ta, vậy đời này nàng ta có còn chung tình với Bùi Hựu nữa không? Hay nói cách khác, biểu cảm khıêυ khí©h này của nàng ta là bởi vì Thẩm Tấn? Vì dù sao nàng và Thẩm Tấn đã từng có hôn ước.

Không đợi nàng hiểu ra, Triệu Tích Chỉ đã lên tiếng, vẫn là giọng nói không khách khí giống đời trước: "Ngươi là Ôn Ngưng?"

Đúng lúc này, Lăng Lan mang theo chỉ thêu ra khỏi phòng, thấy nhiều người đi tới thì vội vàng chạy lại. Nàng ấy chỉ cảm thấy Triệu Tích Chỉ quen mắt nhưng không nhận ra, uốn gối hành lễ: "Ôn phủ Hồng Lư Tự, không biết là quý nhân của phủ nào, tỳ nữ xin ra mắt."

"Thật đúng là Ôn Ngưng rồi." Triệu Tích Chỉ không để ý đến Lăng Lan, khinh thường nhìn chằm chằm Ôn Ngưng: "Một người vô sỉ, không biết xấu hổ như ngươi cũng dám đến thánh địa này? Không sợ làm bẩn mắt Bồ Tát?"

"Cô nương..." Lăng Lan không ngờ cô nương có vẻ ngoài xinh đẹp đoan trang này vừa mở miệng đã nói ra những lời ô uế như vậy, mặt đỏ bừng, đang định bước tới nói lý thì bị Ôn Ngưng kéo lại.

Sống hai đời người, nàng không muốn dính vào cuộc tranh cãi vô ích này, chỉ thờ ơ nói: "Nếu Triệu cô nương sợ bẩn mắt thì mau về nhà đi thôi, nếu không ở cùng một viện với ta, sợ rằng sẽ khiến danh tiếng của Triệu cô nương bị ảnh hưởng."

Lần này đổi thành Triệu Tích Chỉ không được thoải mái.

Ngày hôm đó, sau khi trở về từ quán trà, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không đúng. Bùi thế tử đã nhận lời hẹn của nàng ta, lần trước còn liều mình xuống nước để cứu nàng ta, rõ ràng là có ý với nàng ta! Nhưng vì sao chỉ hỏi về loại vải gì đó rồi bảo nàng ta về? Không những thế còn lộ ra vẻ tức giận.

Sau khi quán trà bốc cháy, nghe có người nhắc đến mới biết hóa ra là vì vở kịch kia!

Nếu không phải vì vở kịch, hiện tại khéo nàng ta đang chờ thế tử đến cửa xin cưới rồi, cần gì phải chạy đến ngọn núi lạnh lẽo này?

Tất cả đều là lỗi của Ôn thị A Ngưng mặt dày vô sỉ này!

"Ngươi tưởng là ta muốn lắm sao? Nơi đây là để thanh tu, thấy ngươi là ta thấy xui tám đời!" Triệu Tích Chỉ trừng mắt nhìn Ôn Ngưng, hừ lạnh một tiếng: "Đi! Chúng ta đổi viện khác!"

Đúng như Ôn Ngưng mong muốn.

Ở nơi thanh tịnh thế này, nàng không muốn có Triệu Tích Chỉ ở cách vách, sương phòng kia nàng phải giữ lại cho Đoạn Như Sương.

Không ngờ Triệu Tích Chỉ đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại: "Đi cũng là ngươi phải đi, bổn tiểu thư đường đường là con gái thượng thư, vì sao phải nhường chỗ cho con gái của quan tứ phẩm?"

"Tiểu Đào, chúng ta ở căn này đi, chuyển tất cả hành lý của bổn tiểu thư vào!"

Ôn Ngưng: "..."

...

Lăng Lan sắp bị Triệu Tích Chỉ chọc cho phát điên.

Đúng như Ôn Ngưng dự đoán, Triệu Tích Chỉ không chỉ mang theo năm tùy tùng, buổi tối lại có thêm hai người hầu từ ngoài đi vào. Một cô nương tới thanh tu mang theo bảy tùy tùng. Thời điểm này có rất nhiều người lên chùa nên tự nhiên sẽ không phân được nhiều phòng cho nàng ta như vậy, vì vậy hai ma ma ở chung một phòng, Tiểu Đào có lẽ là ở chung phòng với nàng ta, còn bốn người hầu thì...

Ngoài trời lạnh như vậy, phải trực ngoài cửa qua đêm.

Sương phòng ở đây vốn nhỏ, có hai người hầu ngồi ngay trước cửa phòng Ôn Ngưng.

Vậy là khoảng sân nhỏ trang nhã đã bị Triệu Tích Chỉ chiếm gần hết. Nàng ta cố ý khoe khoang, bên ngoài bày dụng cụ pha trà, đàn cổ, còn đặc biệt kê thêm hai cái bàn, bố trí thành bàn cờ và án thư, chỉ thiếu điều bố cáo với thiên hạ, bổn cô nương tinh thông "cầm kỳ thi họa".

Ôn Ngưng mãi đến năm mười tuổi mới được đi học, lúc nhỏ chưa từng học qua những thứ này, thứ duy nhất nàng giỏi chính là thư pháp, ngoài ra thêu thùa cũng tạm gọi là khá.