Không hổ là mới mười lăm tuổi, trong gương là một cô nương có đôi má đầy đặn, mắt sáng long lanh, dù không trang điểm vẫn mắt ngọc mày ngài, sáng rực rỡ, rung động lòng người.
Nhưng Ôn Ngưng vẫn bảo Lăng Lan trang điểm cho nàng.
Lăng Lan thấy hôm nay khí sắc của tiểu thư rất tốt thì trong lòng vui vẻ, tay chân bận rộn, miệng cũng không rảnh rỗi: "Cô nương, tin tức truyền đi nhanh thật đấy, hôm qua người mới nói với Thẩm gia chuyện hôn ước chỉ là trò đùa thuở bé, chẳng làm gì khác mà sáng sớm hôm nay bà mai đã đến cửa rồi!"
Ôn Ngưng im lặng, Lăng Lan nói thêm: "Ta nói ấy à, với dung mạo của cô nương, nếu không phải chuyện người có hôn ước với nhị công tử Thẩm gia bị truyền ra ngoài, thì ngưỡng cửa nhà ta đã bị đạp nát rồi! Lát nữa ra cửa ta sẽ nói với Lưu quản sự, bảo ông ấy đổi gạch lát ở ngưỡng cửa thành đá!"
Ôn Ngưng cười nhìn nàng ấy: "Cái miệng của tỷ kìa, nếu mà ra ngoài cũng nói vậy, chỉ sợ người ta chê cười chết mất."
"Ai dám chê cười muội muội của ta?"
Người chưa tới đã nghe thấy tiếng, ngay sau đó là hương thơm của dược liệu bay vào, mọi người trong phòng đều biết người tới là đại công tử Ôn Lan.
Ôn Ngưng đứng dậy, khom người: "Đại ca."
"Chậc." Hôm nay Ôn Lan được nghỉ, ăn mặc hơi tùy ý, phe phẩy chiếc quạt giấy, nhìn Ôn Ngưng rất không vừa ý: "Theo tiên sinh lâu vậy rồi, mấy thứ khác không thấy tiến bộ, lại đi học cái nghi lễ phiền phức vô dụng này, ta là đại ca của muội, sao còn làm bộ xa lạ như vậy?"
Trước nay Ôn Lan tính tình ngang bướng, nếu không phải vì cái danh trưởng tử, mang trên lưng sự kỳ vọng của gia tộc họ Ôn, thì đã sớm du ngoạn giang hồ rồi. Thấy Ôn Đình Xuân ra sức dạy Ôn Ngưng lễ nghi quy củ, hắn đã vốn không hài lòng.
"Tuân mệnh, đại ca." Ôn Ngưng cười nói: "Vậy muội không khách khí với huynh nữa, hôm nay huynh đánh xe giúp muội được không?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa, ấy vậy mà Ôn Lan lại đuổi phu xe đi thật, tự mình đánh xe, trên miệng còn ngậm một cọng rơm, ngân nga mấy câu hát.
Kinh thành không thiếu công tử con nhà quan, nhưng đã ai từng thấy công tử con quan ngậm rơm đánh xe ngựa chưa?
Thỉnh thoảng Lăng Lan sẽ mở cửa xe nhìn ra ngoài, sau đó thán phục: "Đại thiếu gia làm vậy... không biết có bao nhiêu quý nữ trong kinh thành chết mê chết mệt đây!"
Ôn Ngưng cười lắc đầu. Đại ca vẫn như trước, bàn về tiêu sái, trong kinh thành không công tử nào sánh bằng.
Ôn Lan nhàn nhã hát vài điệu nhạc, thỉnh thoảng dừng lại ngắm cảnh đẹp bên ngoài kinh thành, lúc đến chùa Từ Ân đã là gần trưa.
Ôn Ngưng dẫn Lăng Lan đến thẳng điện chính, thành kính dâng hương, thành tâm cảm tạ, đồng thời cũng ước ba điều cho bản thân.
Lúc rời khỏi chính điện, Ôn Lan liếc nhìn mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu, đề nghị: "Hiếm khi mới đi một chuyến thế này, hay là ở lại ăn bữa cơm chay rồi hãy về?"
"Cơm chay ở chùa Từ Ân muốn ăn phải đặt trước, để A Lan đi hỏi xem sao." Lăng Lan nhún người.
"Ta đi cùng ngươi." Ôn Lan cũng xoay người rời đi.
Ôn Ngưng còn chưa kịp mở miệng, Ôn Lan đã kéo Lăng Lan đi mất, lúc nàng ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người anh tuấn đang bước lên bậc thang.
Ôn Ngưng biết hôm nay kiểu gì cũng gặp Thẩm Tấn.
Quan hệ của Ôn gia và Thẩm gia rất tốt, Ôn Lan, Ôn Kỳ và Thẩm Tấn đương nhiên là chỗ quen biết. Hôm qua, Lăng Lan hỏi nàng có muốn mời một vị thiếu gia đi cùng không, nàng nghĩ Thẩm Tấn có thể sẽ nhân cơ hội này để gặp nàng.
Sớm hay muộn cũng phải gặp, có chuẩn bị trước còn hơn gặp bất ngờ.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy Thẩm Tấn đơn thuần, trong trẻo dưới ánh mặt trời, từng bước tiến về phía nàng, cõi lòng nàng không khỏi rối bời.
Dù sao hắn cũng là người từng bái thiên địa với nàng, là người nàng từng thật tâm giao phó. Kiếp trước, sau khi Thẩm Tấn rời đi, nàng ngày đêm mong nhớ, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại, nhưng cuối cùng lại chỉ chờ được tin hắn chết trận.
Đoạn thời gian về sau, mỗi khi nhớ về Thẩm Tấn nàng đều rơi lệ, thậm chí còn tự hỏi liệu mình có thực sự là tai tinh, khắc phu không. Nếu không, vì sao a nương thuận lợi sinh ra hai ca ca, đến lúc sinh nàng chỉ kịp nhìn nàng một cái rồi qua đời? Vì sao những trận chiến trước Thẩm Tấn đều đánh thắng, nhưng nàng vừa bước vào cửa thì lại chết trận sa trường?
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Thẩm Tấn trong một ngày trời quang đãng thế này?
Ôn Ngưng chớp mắt, che giấu cảm xúc. Hiện tại chưa xảy ra chuyện gì, mối hôn sự của họ đổ vỡ, có lẽ tương lai của Thẩm Tấn cũng sẽ khác.
"Thẩm nhị công tử." Thấy Thẩm Tấn đến gần, Ôn Ngưng khách sáo hành lễ.
Thẩm Tấn lại không hề khách khí, đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng, nhanh chóng dẫn nàng đến hành lang.
"A Ngưng, có phải hôm qua nương của ta đã nói gì đó khó nghe, xúc phạm đến nàng không?" Hai người đến một góc vắng vẻ, Thẩm Tấn hai mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi.
Ôn Ngưng đè nén cảm xúc, trước đó nàng đã nghĩ qua phải nói thế nào với Thẩm Tấn rồi.
Nàng rút cổ tay lại, lui về sau hai bước, giữ khoảng cách với Thẩm Tấn, sau đó lại nhún người nói: "Thẩm nhị công tử, không phải lệnh đường nói gì khó nghe, mà là..."
Ôn Ngưng dừng lại một chút, nhíu mày nói: "Mà là mấy ngày trước đó nghe được Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu đến nhà bàn chuyện hôn sự, A Ngưng vô cùng lo lắng, bất an, sau khi suy nghĩ kỹ mới nhận ra... thì ra những năm này, A Ngưng đã coi nhị công tử như người thân mà đối đãi, giống như ca ca ruột của mình vậy. A Ngưng thực sự không thể tưởng tượng được nếu mình thành thân với ca ca ruột thì..."
"Nhị công tử..." Ôn Ngưng khẽ cắn môi, đầy kỳ vọng, nói: "Ta nói như vậy, huynh có hiểu không?"