Chương 79: Đã nhìn thấy gì

Nhưng tối nay quán trà bị cháy, dưới tình thế cấp bách, thế tử liều mạng đưa Ôn gia cô nương rời đi, bại lộ bí mật này, khiến thuộc hạ như hắn ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người mình muốn cứu tự nhảy xuống đất. Dĩ nhiên để tỏ lòng trung thành, hắn ta phải nói không nhìn thấy gì cả.

Câu hỏi của Bùi Hựu khiến hắn ta bối rối.

Nhưng Bùi Hựu không nói gì khác, lặng yên nhìn hắn ta. Cố Phi giãy giụa một hồi, sau đó lựa chọn nói thật: "Thế tử, sau khi quán trà bị cháy, người đã đưa Ôn cô nương rời khỏi sương phòng, nhưng hành lang có quá nhiều người, lầu một đang cháy lớn, lầu hai cũng bắt đầu có phòng bị cháy, người cảm thấy đi xuống bằng cầu thang không an toàn nên đã dẫn Ôn cô nương đi dọc theo hành lang đến hậu viện của quán trà."

"Thuộc hạ lo lắng người ôm Ôn cô nương nhảy xuống từ lầu hai không an toàn nên đề nghị mang hai người đi, nhưng..." Cố Phi hít sâu một hơi: "Nhưng người cự tuyệt, tự ôm Ôn cô nương nhảy xuống hậu viện, sau đó thì đưa nàng ấy ra khỏi quán trà."

Nói xong, Cố Phi lập tức dập đầu xuống: "Thế tử, Cố Phi là thuộc hạ của thế tử, thế tử nói Cố Phi nhìn thấy cái gì, Cố Phi chính là nhìn thấy cái đó!"

Nói xong, hắn ta giữ nguyên tư thế, không đứng dậy.

Thư phòng nhất thời yên lặng, nhưng có dòng nước ngầm lặng lẽ chảy ra. Cố Phi không biết Bùi Hựu đang nghĩ gì, chỉ biết cặp mắt kia không tập trung vào mình nữa, nhưng áp suất trong không khí ngày càng thấp, lời xét xử của hắn ta cũng bị trì hoãn.

Một lúc lâu sau, một tiếng keng vang lên, con dao găm rơi xuống trước mặt hắn ta.

Giống như chậu nước lạnh từ trên đổ xuống, trái tim Cố Phi như rơi vào hầm băng.

Quả nhiên, thế tử gia... không tín nhiệm hắn ta.

Mồ hôi trên trán ngừng chảy, mồ hôi sau lưng lạnh buốt. Cố Phi nhìn chằm chằm con dao găm tinh xảo, nghiến răng.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Hắn ta chỉ còn cách lấy cái chết để chứng tỏ lòng thành.

Cố Phi nhặt con dao găm lên, rút ra khỏi vỏ, liếc nhìn lưỡi dao sắc bén, cũng không do dự nhiều, nhắm mắt, giơ con dao lên hướng vào ngực.

"Đợi đã." Bùi Hựu đột nhiên nói.

Cố Phi dừng lại, con dao chỉ cách tim hai tấc.

Bùi Hựu ngước mắt nhìn hắn ta: "Con dao này tặng cho ngươi."

Lúc này tay Cố Phi mới bắt đầu phát run, mồ hôi lạnh túa ra.

"Trở về băng bó vết thương đi." Bùi Hựu bình tĩnh nói.

Cố Phi thu hồi con dao găm, dập đầu thêm một cái nữa rồi mới đứng dậy rời đi.

Hắn ta vừa đi, chân mày Bùi Hựu khẽ nhíu lại, còn đưa tay lên bóp nhẹ mi tâm.

Lần thứ hai rồi.

Lần rơi xuống nước trong cung là lần thứ nhất, tối nay là lần thứ hai.

Nếu như lần ở trong cung, hắn từ bỏ Triệu Tích Chỉ quay ra cứu Ôn Ngưng có lẽ là trùng hợp, vậy lần này thì sao? Lần này cũng vậy, từ lúc nghe quán trà bị cháy cho đến lúc hắn ta phản ứng lại thì bản thân đã đang nắm tay Ôn Ngưng, đứng trên đường Trường An.

Chuyện xảy ra ở khúc giữa cũng giống như lần ở dưới nước, hắn ta hoàn toàn không nhớ rõ.

Như thể có ai đó đoạt mất tâm trí hắn vậy.

"Công tử." Một tiếng gọi trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của Bùi Hựu.

Bùi Hựu nhìn về phía cửa sổ: "Vào đi."

Đồ Bạch trèo qua cửa sổ đi vào.

"Công tử, tra ra rồi!" Vừa rồi ở quán trà, Đồ Bạch nghe được Triệu Tích Chỉ đã đưa cuộn vải cho ma ma bên người, bèn lập tức ra ngoài, điều tra cả đêm, lúc chạy về vẫn còn thở dốc.

Bùi Hựu thu hồi dòng suy nghĩ hỗn loạn: "Chuyện là thế nào?"

Đồ Bạch chắp tay nói: "Lý ma ma bên người Triệu Tích Chỉ có một đứa cháu tên Lý Am làm việc ở phủ binh vệ, nửa năm trước hắn ta đã cầm một cuộn vải màu xanh da trời đến cửa tiệm y phục để may áo, hôm xảy ra vụ việc, hắn ta cũng không trực."

Bùi Hựu siết chặt năm ngón tay, hỏi: "Hắn đang ở đâu?"

Đồ Bạch nói: "Hôm kia là ngày nghỉ tết, hắn đã về quê thăm người thân rồi. Nhưng phủ binh vệ chỉ được nghỉ bảy ngày, mùng bốn tết hắn sẽ trở lại."

Bùi Hựu hạ mi dài xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, một lúc sau mới nói: "Để mắt tới hắn. Chớ bứt dây động rừng."

"Công tử yên tâm." Đồ Bạch khom người định lui ra.

"Ngày mai." Bùi Hựu đột nhiên nói: "Ngươi và Cố Phi đưa gánh hát ở quán trà đến phủ Quốc Công."

Cố Phi: "?"

"Ngoài ra, đi thăm dò xem vụ cháy ở quán trà là tai nạn ngoài ý muốn hay do người gây ra."

Đồ Bạch rũ mắt xuống, nhận lệnh: "Rõ."

....

Vở kịch ở quán trà đã diễn được gần nửa tháng. Hình như là sau yến tiệc được hai hôm thì bắt đầu diễn!

Chỉ là mấy ngày nay Ôn gia rất bận rộn nên không ai chú ý đến.

Vì vậy bữa tối đêm ba mươi năm nay không được tính là vui.

Mặc dù giờ Tý, Ôn Đình Xuân phái người đưa gánh hát kia đi, đám người kia đã biến mất không còn bóng dáng nhưng họ cũng đã biểu diễn được nửa tháng, trước tết vẫn là thời gian náo nhiệt nhất, sợ rằng hơn nửa kinh thành đã xem rồi.

Bản thân Ôn Ngưng cũng không để ý lắm, từ lúc nàng lên kế hoạch để Bùi Hựu ghét mình thì đã không trông chờ kiếp này giữ được danh tiếng tốt. Nhưng Ôn Đình Xuân rất coi trọng chuyện này, nghĩ đến việc cha không vui, nàng cũng không vui lên được.

Thật ra hôm đó sau khi dự tiệc về, người nhà cũng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc ấy nàng đều nói lảng đi, không thành thật khai báo. Nàng tưởng rằng Ôn Đình Xuân sẽ vì chuyện này mà tức giận với nàng, nhưng trên bàn ăn, ông ấy không lên giọng dạy dỗ mà còn dùng thái độ hết sức bình thường hỏi nàng: "A Ngưng, con thẳng thắn nói cho cha biết, con đối với Bùi thế tử có thật sự là toàn tâm giao phó, vì cảm mến mà sẵn sàng chờ đợi không?"

Không truy hỏi, không trách cứ, giọng điệu tương đối ôn hòa.

Ôn Ngưng sửng sốt mất một lúc.

Giọng nói và biểu cảm này của Ôn Đình Xuân, nàng đã quá quen thuộc. Từ nhỏ nàng đã được cưng chiều, tính tình lúc bé khá ngang ngược, vô pháp vô thiên, không vừa ý chuyện gì thì gây sự vô cớ, đã muốn là khăng khăng phải có.