Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 78: Bối rối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Ngưng cũng ngây ngẩn, sao Bùi Hựu làm như nàng mới là người mình vậy?

Một khắc sau, Bùi Hựu ôm lấy eo Ôn Ngưng, đạp nhẹ vào thành lan can rồi nhảy xuống.

Gió lạnh thổi qua gò má, Ôn Ngưng vừa mới đáp xuống đất đã bị Bùi Hựu kéo đi về phía trước, Cố Phi bị bọn họ bỏ lại phía sau.

Cho đến khi cách xa quán trà, cách xa đám cháy, Bùi Hựu đột nhiên dừng lại.

Tiếng ồn ào trong quán trà gần như không nghe thấy nữa, trên đường Trường An quân lính vội vàng chạy đến hiện trường. Bùi Hựu dừng lại trước một con hẻm nhỏ, trong hẻm có rất nhiều tuyết chưa tan, gió thổi tới mang theo những con dao sắc lạnh như băng.

Ôn Ngưng cũng không biết tại sao mình lại theo kịp bước chân hắn, nàng thở không ra hơi, cũng may hôm nay nàng đi giày ống cao, nếu không giày đã rơi ra trên đường rồi.

Bùi Hựu dừng lại, sương mù trong mắt dường như tan đi, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn. Hắn nhìn Ôn Ngưng bên người thấy hơi khó hiểu, sau đó quay lại nhìn quán trà có ánh lửa ở phía xa, rồi nhìn xuống thấy mình đang nắm chặt cổ tay trái của Ôn Ngưng.

Hắn hơi nhíu mày, lập tức buông ra.

Tay Ôn Ngưng bị hắn siết chặt đến mức sắp gãy, hắn vừa buông ra thì nàng xuýt xoa một tiếng.

"Xin lỗi." Bùi Hựu quay mặt đi, giọng nói hơi khàn khàn.

Ôn Ngưng xoa cổ tay, nghi hoặc nhìn Bùi Hựu.

Sắc mặt không còn tái nhợt nữa, ánh mắt trở lại bình tĩnh không còn gợn sóng, đây mới chính là dáng vẻ nàng thường thấy, dáng vẻ mà Bùi Hựu đời này nên có.

Nhưng hình như do vừa mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn nàng, lại nhìn quán trà, đáy mắt hiện lên một tia bối rối hiếm thấy, chỉ là Ôn Ngưng đã quá quen thuộc với hắn nên mới dễ dàng nhìn ra.

Sự bối rối kia khiến nàng rơi vào ảo giác.

Hình như Bùi Hựu... cũng không biết hắn vừa làm cái gì?

...

Ôn Ngưng không có thời gian để ý nhiều đến sự thay đổi nhỏ xíu của Bùi Hựu nữa, cũng không có tâm trạng diễn trò trước mặt hắn, sau khi cổ tay khôi phục lại cảm giác, nàng lập tức chạy về phía quán trà.

Mặc dù biết có hai ca ca ở đó, Ôn Đình Xuân sẽ không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn lo lắng. Lúc này vào kiếp trước họ không ra ngoài xem kịch, cũng không nghe được quán trà có hỏa hoạn.

Hoặc cũng có thể lúc ấy nàng đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ được gả cho Thẩm Tấn, tin tức quán trà bị cháy từ tai này ra tai kia, không lưu lại dấu vết gì.

Cũng may lúc nàng trở về, ba cha con họ đều đã đứng ở trước cửa quán trà, Ôn Lan và Ôn Kỳ còn đang định vào tìm nàng.

"Cha! Đại ca, nhị ca!" Ôn Ngưng vội vàng chạy tới.

...

Bởi vì ngày hôm sau là đêm giao thừa, Lăng Lan phải chuẩn bị bữa tối đón giao thừa ở trong phủ nên không đi theo, lúc này thấy lão gia và hai vị công tử mặt mày lấm lem, xiêm áo có đốm cháy, đôi mắt lập tức mở to sợ hãi.

Sau khi cùng Ôn Ngưng về phòng, nàng ấy lo lắng nhìn Ôn Ngưng: "Cô nương, mặc dù nhìn người không sao, nhưng có bị thương ở đâu không?"

Ôn Ngưng nói lại cho Lăng Lan những lời nàng vừa nói với Ôn Đình Xuân, Ôn Lan và Ôn Kỳ trong xe ngựa.

Chỉ nói là tùy tùng bên người Bùi thế tử võ nghệ cao cường, ôm họ từ lầu hai nhảy xuống hậu viện nên không dính tí lửa nào.

Lăng Lan đương nhiên sẽ hỏi sao nàng lại gặp được thế tử. Ôn Ngưng cũng không ngại đêm đã khuya kể cho Lăng Lan nghe chuyện xảy ra trong quán trà, sau đó hai người cùng nhau mắng kẻ đã lấy nàng và Bùi Hựu dựng thành vở kịch.

Đến lúc ngả lưng xuống giường thì đã là giờ Tý.

Buổi tối nay đúng là hơi chấn động, sau khi trở về trò chuyện rất lâu với Lăng Lan, Ôn Ngưng lẽ ra nên mệt mỏi mới phải. Nhưng nàng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Bùi Hựu nắm lấy tay nàng, kéo nàng về phía sau, mặt đầy cảnh giác nhìn Cố Phi lại hiện lên trong đầu.

Nàng cũng nhận ra Cố Phi.

Giống như Đồ Bạch, hắn ta là cánh tay phải của Bùi Hựu, kiếp trước lúc nào cũng kè kè bên người hắn, là kiện tướng đắc lực của hắn.

Thế mà Bùi Hựu lại như con gà mái mẹ bảo vệ con, không cho Cố Phi đến gần nàng?

Ngoài ra, lúc trong con hẻm nhỏ ở đường phố Trường An, dưới ánh trăng hắn còn lộ ra một tia bối rối, sau khi lấy lại tinh thần thì đột nhiên buông tay nàng ra.

Bùi Hựu làm vậy là sao?

Chẳng lẽ nàng đã để lộ sơ hở gì, hắn cũng đang diễn với nàng?

Ôn Ngưng trằn trọc trở mình.

Mà lúc này ở phủ Quốc Công, Bùi Hựu cũng chưa ngủ. Đèn trong thư phòng hắn sáng rõ, cửa sổ không mở, cửa chính đóng chặt, nên nhiệt độ trong phòng hơi cao, cho dù đang là mùa đông, nhưng trên trán Cố Phi vẫn đầm đìa mồ hôi, thậm chí trên má cũng đọng mấy giọt mồ hôi.

Bùi Hựu ngồi trước án thư, bên cạnh có ánh nến, nhưng sắc mặt vẫn u ám, hắn đang nhìn Cố Phi quỳ một chân dưới đất.

Bùi Hựu không nói gì, Cố Phi cũng không dám tự tiện lên tiếng, chỉ cảm thấy hôm nay bản thân sẽ gặp đại họa.

Nến chảy vang lên một tiếng "tách", đôi mắt Bùi Hựu tối sầm lại, chậm rãi hỏi: "Tối nay ngươi đã nhìn thấy gì?"

Trán Cố Phi đổ nhiều mồ hôi hơn, một hạt to rơi xuống đất vang lên một tiếng "tách".

"Thuộc hạ..." Cố Phi vẫn biết vị thế tử này không dịu dàng nho nhã như vẻ bề ngoài, nhưng đột nhiên bị ánh mắt uy nghiêm của hắn chiếu đến vẫn khiến hắn ta có cảm giác bị áp bức, hắn ta lập tức quỳ bằng cả hai chân xuống, dập đầu trịnh trọng nói: "Thuộc hạ cái gì cũng không thấy!"

Bùi Hựu tùy ý đặt một tay lên bàn, cầm một con dao găm và một bao kiếm bạc có hoa văn phức tạp nhưng tinh xảo lên, nhìn thoáng qua cũng biết không phải vật tầm thường.

Ánh mắt của hắn rơi vào đóa hoa sen phía trên, giọng nói không rõ đang vui hay giận: "Ta hỏi, từ lúc ta rời khỏi sương phòng đến lúc ra khỏi quán trà, ngươi đã thấy gì?"

Thân thể Cố Phi vẫn căng thẳng, hắn ta không hiểu lời này của Bùi Hựu là có ý gì.

Đi theo bên người Bùi Hựu được một thời gian, hắn ta chưa từng phát hiện ra Bùi Hựu có võ công, nhưng cũng chưa từng nghe ai nói trạng nguyên lang có võ, hắn ta cho là Bùi Hựu cố ý che giấu.
« Chương TrướcChương Tiếp »