Hóa ra hắn vừa ở cùng một giai nhân, kết quả lúc đang cùng nhau xem kịch thì giai nhân tức giận bỏ về, hắn giận nên mới tìm nàng để trút giận?
"Công tử, tiểu nữ cũng không biết vở kịch ở quán trà này là thế nào. Công tử, hiện tại huynh đã là thế tử phủ Quốc Công, có người làm tổn hại đến danh tiết của tiểu nữ, công tử nhất định phải chủ trì công đạo giúp tiểu nữ!" Còn chưa tới gần Bùi Hựu, Ôn Ngưng đã không giữ thể diện, quỳ thẳng xuống.
Ráng lên Ôn Ngưng, với tính tình của Bùi Hựu, hôm nay chịu đến đây cùng giai nhân, mấy tháng nữa nói không chừng sẽ tổ chức hôn lễ!
Dù sao trong mắt hắn, nàng cũng là một người chanh chua cay nghiệt, hai mặt hai lòng, không có tiền đồ, làm gì cũng sai, không có chút ưu điểm nào.
Bùi Hựu ngồi ngay ngắn ở bàn trà, cúi đầu nhìn nàng đang quỳ trên mặt đất, lông mày không nhúc nhích.
Ôn Ngưng nói tiếp: "Lời hôm đó của công tử tiểu nữ ghi tạc trong lòng, tiểu nữ không có lý do gì phải tận lực tuyên truyền chuyện này. Với lại, tiểu nữ lấy tiền đâu ra để thuê gánh hát làm thế! Tiểu nữ dù có lòng cũng vô lực!"
Bùi Hựu nâng chén trà lên, thong thả uống một ngụm, vẫn không nói gì.
Ôn Ngưng cúi đầu, hạ giọng, mất mát nói: "Huống chi... nghe nói Bùi công tử là giai tế trong lòng bệ hạ, tiểu nữ nào dám vọng tưởng..."
Bùi Hựu đặt tách trà xuống, ánh mắt thâm trầm quét tới chỗ nàng: "Ta có nói vở kịch dưới kia là cô nương dàn dựng sao? Cần gì phải nóng lòng giải thích như vậy?"
Ôn Ngưng: "..."
Được rồi, nàng là người ngu ngốc vậy đó, đừng mong chờ điều gì ở nàng.
"Đứng lên đi." Bùi Hựu nhướng mi, liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh: "Ngồi đi."
Hôm nay lại dễ nói chuyện vậy?
Ôn Ngưng do dự đứng lên, rụt rè nhìn hắn mấy lần, thận trọng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bùi Hựu dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng: "Ôn cô nương, lần trước ở trong cung rơi xuống nước, có thật là cô nương tự nhảy xuống không?"
Ôn Ngưng giật mình, không ngờ Bùi Hựu lại hiểu ra nhanh vậy. Ngày đó, nàng theo lời hắn nói, thầm chấp nhận là mình chủ động nhảy xuống...
Trong lòng khẽ động, Ôn Ngưng ra quyết định, nàng lập tức buồn bã quỳ xuống lần nữa, nắm lấy vạt áo của Bùi Hựu nói: "Công tử, ngày đó thật ra thì... thật ra... không phải tiểu nữ nhát gan mà là phản ứng không kịp, nếu như biết công tử rơi xuống nước, tiểu nữ nhất định sẽ nhảy xuống!"
"Vậy là không phải cô nương tự nhảy xuống?"
"Vâng... là có người đẩy..." Ôn Ngưng vâng dạ nói: "Lúc ấy trời quá tối, trên cầu rất nhiều người, ta... ta không thấy rõ là ai..."
Đôi mắt Bùi Hựu dần nheo lại, lộ ra chút lạnh lùng.
Ôn Ngưng nhướng mày liếc nhìn hắn, thấy thần sắc của hắn chắc là đoán ra hung thủ là ai rồi.
"Nhưng công tử, huynh phải tin tưởng ta, cho dù không có ai đẩy ta cũng sẽ nhảy xuống, tình cảm ta dành cho công tử..."
Bùi Hựu không muốn nhìn nàng nữa, kéo vạt áo ra khỏi tay nàng: "Ôn cô nương có thể về rồi."
Được lắm, vô tình thật đấy.
Ôn Ngưng vẫn làm ra vẻ lưu luyến không muốn đi, chậm rãi đứng lên từ mặt đất, chậm rãi chỉnh sửa lại y phục, chậm rì rì đi ra ngoài, còn chậm rì rì quay đầu nhìn lại.
Nhưng rất nhanh, Ôn Ngưng hối hận vì mình đã giả vờ chậm chạp, còn chưa kịp rời khỏi phòng nàng đã thấy quán trà đột nhiên trở nên hỗn loạn, dưới lầu có người hoảng sợ hét lên: "Cháy, cháy rồi! Chạy mau!"
...
Quán trà bốc cháy, còn chọn đúng vào đêm đông người, Ôn Ngưng gần như lập tức trở về năm Gia Hòa thứ mười tám kiếp trước, lúc đó cũng là mùa đông, nàng và Lăng Lan muốn nhân lúc hỗn loạn để rời khỏi kinh thành, nhưng đột nhiên có người hô to: "Quân phản loạn đến rồi, quân phản loạn đánh đến rồi! Chạy mau!"
Chỉ trong một giây, đường phố trật tự bỗng trở nên hỗn loạn, đám đông lao về phía cổng nam, có người xách hành lý, có người kéo theo con cái, đùn đẩy nhau chạy ra ngoài, nhưng cũng có người ngã xuống không đứng dậy được, bị giẫm chết trên đường.
Quán trà cũng nhiều người như vậy, mà họ thì đang ở lầu hai.
Cha!
Ôn Ngưng đang muốn lao ra khỏi cửa thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay nàng.
"Đi."
Ôn Ngưng ngẩng đầu lên, Bùi Hựu? Sao hắn lại tới kéo nàng đi?
Thấy hắn định kéo nàng đi qua cửa sương phòng, Ôn Ngưng giãy giụa: "Bùi công tử, Bùi công tử, cha ta vẫn còn ở trong phòng."
Bùi Hựu làm như không nghe thấy, kéo nàng chạy về phía trước.
Lầu một của quán trà đã trở nên hỗn loạn, ngọn lửa hình như bắt nguồn từ nhà bếp, do là mùa đông nên cả ở lầu một và lầu hai đều có than sưởi, một khi có lửa sẽ lan rộng nhanh chóng.
Cầu thang đi xuống lầu chật cứng người, không đi qua được, một số sương phòng ở lầu hai cũng đang bốc cháy.
Ôn Ngưng bị Bùi Hựu kéo từ đầu cầu thang trở lại hành lang.
Hậu viện của quán trà là một hoa viên, nhưng vì đang là mùa đông nên không có hoa, xung quanh phủ đầy tuyết trắng, chưa bị cháy, hơn nữa còn có lối đi ra. Nhưng muốn đến được hoa viên phải nhảy từ lầu hai xuống...
"Bùi công tử!" Tay Ôn Ngưng bị Bùi Hựu nắm chặt, dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không buông lỏng, nàng suýt chút nữa thì gọi cả tên họ của hắn ra.
Nhưng khi liếc mắt sang, nàng thấy khuôn mặt hắn trắng như tuyết, trong mắt là vẻ hoảng sợ mà nàng chưa từng thấy ở kiếp trước, mặc kệ nàng nói gì hắn cũng dường như không nghe thấy, chỉ kéo mạnh nàng đi, rồi dừng lại ở góc hành lang.
"Thế tử, ta đưa hai người xuống." Cố Phi vẫn luôn đi theo phía sau, hắn ta biết võ công, ôm từng người một nhảy xuống cũng không thành vấn đề.
Nhưng hắn ta vừa đến gần, Bùi Hựu lập tức kéo Ôn Ngưng ra phía sau, mặt đầy vẻ phòng bị nhìn hắn ta.
Cố Phi ngẩn ngơ. Hắn ta biết mình là người được phủ Quốc Công bồi dưỡng, thế tử mới trở về được nửa năm nên chưa tin tưởng hắn ta hoàn toàn. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được sự phòng bị hiện rõ trên mặt Bùi Hựu như vậy.