Nhưng mua về không được bao lâu thì nàng ta không thích nữa nên đã...
"Thế tử gia hình như rất thích loại vải này?" Triệu Tích Chỉ vặn khăn tay hỏi: "Đúng là tiểu nữ đã mua về một tấm, nhưng mà..."
Nàng ta không thể nói bản thân có mới nới cũ, nên nói: "Nhưng trong phòng tiểu nữ có mấy vị ma ma, thấy họ thích nên đã thưởng cho họ rồi. Nếu thế tử gia thích, sau này tiểu nữ sẽ..."
"Không cần." Bùi Hựu thu hồi tầm mắt đang đặt trên sân khấu: "Quân tử không đoạt đi thứ người khác thích."
Triệu Tích Chỉ thở phào nhẹ nhõm, chuyện cũng đã trôi qua nửa năm, có lẽ Lý ma ma đã cắt mảnh vải đó đi may thành áo rồi.
Đang định nói thêm gì đó thì Bùi Hựu lên tiếng: "Thời gian không còn sớm nữa, đường tối, Triệu cô nương nên về nhà sớm đi."
Triệu Tích Chỉ: "?"
Vừa rồi nói là còn sớm mà, giờ lại nói không còn sớm nữa?
"Hôm nay tiểu nữ mang theo tùy tùng, cũng đã nói qua với người nhà, tiểu nữ..."
Triệu Tích Chỉ vốn định nói: "Tiểu nữ muốn cùng thế tử xem xong vở kịch", nhưng lúc này thấy ánh mắt của Bùi Hựu đang nhìn sân khấu tối sầm lại, sau đó trở nên lạnh lùng.
Nàng ta ngước mắt nhìn về phía sân khấu, phía trên, tiểu sinh đang ngân nga câu hát: "Hựu Hựu cô nương, tiểu sinh ngưỡng mộ cô nương, nguyện vì cô nương mà lên núi đao xuống biển lửa, đừng nói là nước hồ mùa đông, cho dù là chảo dầu sôi, tiểu sinh cũng không ngại nhảy vào í a!"
Cô nương kia cảm động rơi lệ, ôm lấy tiểu sinh: "Văn lang!"
Cạch!
Bùi Hựu đột nhiên đặt tách trà trong tay xuống, gõ một tiếng thật trầm xuống bàn trà.
Vai Triệu Tích Chỉ run lên vì sợ hãi.
"Tiểu nữ... vậy tiểu nữ về nhà trước đây." Giọng nói cũng run rẩy.
Không phải vì cách Bùi Hựu đặt tách trà xuống mà là vì ánh mắt của hắn lúc này... rõ ràng là khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ ấm áp, nhưng đôi mắt lại tỏa ra cái lạnh thấu xương, ấn giấu mũi nhọn của đao kiếm, người suốt ngày ở trong khuê phòng như Triệu Tích Chỉ chưa từng thấy qua cảnh này.
Tiểu Đào cũng sợ hết hồn, vội vàng đỡ cô nương nhà mình rời đi.
Hai người vừa đi, sương phòng dường như trở nên thanh tịnh hơn nhiều, nhưng dưới sân khấu vẫn còn đang i a khúc hát. Vương Cần Sinh nãy giờ chỉ nhìn Triệu gia cô nương e thẹn rụt rè, chứ không để ý dưới sân khấu đang diễn cái gì, hắn ta cũng tò mò vì sao công tử nhà mình lại đột nhiên không vui, thì nghe Bùi Hựu nói: "Ngươi đi hỏi xem dưới đài là gánh hát nào, ai viết bài hí, người nào cho phép họ lên đài."
Vương Cần Sinh gãi đầu, vội vàng rời đi.
Sương phòng chỉ còn lại một mình Bùi Hựu tiếp tục xem kịch, không để lộ biểu cảm gì. Văn công tử và Hựu Hựu cô nương tình đầu ý hợp, sống hạnh phúc đến cuối đời, bên dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, còn có tiếng cười trêu chọc, thậm chí còn có người nói đùa: "Nào nào nào, chúng ta đoán xem, liệu Ôn cô nương có được như ý nguyện giống như trong kịch không?"
Ánh mắt của Bùi Hựu càng thêm lãnh đạm, nghiến răng cười lạnh, trầm giọng nói ra ngoài cửa: "Cố Phi."
Cố Phi lập tức đi vào, khom người chờ lệnh.
"Ngươi đi đưa Ôn Ngưng nhà Ôn đại nhân qua đây." Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự tức giận mà đến bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Cố Phi sửng sốt, Ôn Ngưng nhà Ôn đại nhân, làm quan ở Hồng Lư Tự? Giờ phải xách cô nương kia qua đây? Khụ... à không, là mời qua đây.
Hắn ta liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
Bùi Hựu đặt tách trà xuống, ngước mắt lên, đáy mắt không cảm xúc, liếc nhìn cửa sổ cách vách trên tường: "Ở sương phòng bên cạnh."
...
Ôn Ngưng không ngờ lại có người nhàm chán đến vậy, hoán đổi giới tính cho nàng và Bùi Hựu rồi bê lên sân khấu. Không biết vở kịch này diễn được bao lâu rồi? Có bao nhiêu người đã xem qua?
"Cha, mấy người này nhàm chán quá, mau mau, chúng ta đi tìm người đuổi gánh hát này đi đi!" Ôn Ngưng ăn nói không được mạch lạc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cầu trời khấn phật đừng để Bùi Hựu thấy được...
Nhưng vừa dứt lời, thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, người hầu mở cửa ra thì thấy một nam nhân mặc y phục màu đen, đang khom người nói: "Ra mắt Ôn đại nhân. Ôn đại nhân, thế tử gia mời Ôn cô nương đến phòng cách vách nói chuyện."
Ôn Ngưng: "..."
Ôn Đình Xuân vừa định đứng lên thì Cố Phi cúi người thấp hơn: "Ôn đại nhân, thế tử gia chỉ mời một mình Ôn cô nương thôi."
Trong lúc Ôn Đình Xuân đang do dự thì Ôn Ngưng đã đứng dậy: "Cha, A Ngưng đi một lát rồi về."
Nếu lúc này không đi ra, với cái tính tình kiêu ngạo của Bùi Hựu, hẳn là sẽ gây rắc rối cho cha nàng hoặc đại ca, nhị ca của nàng mất.
Vở kịch này không phải nàng dàn xếp, có gì mà phải sợ.
Ôn Đình Xuân nhíu mày, trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một phòng rất là không hợp quy củ, nhưng dù sao Bùi Hựu cũng là thế tử phủ Quốc Công, đến ông ấy cũng phải hành lễ, gọi hắn một tiếng "thế tử gia". Lúc này nếu ông ấy nhất quyết muốn đi theo sợ rằng cũng không được.
Ôn Lan và Ôn Kỳ trao đổi ánh mắt, đều biết quan hệ giữa Ôn Ngưng và Bùi Hựu không phải ngày một ngày hai nên trầm mặc không lên tiếng.
"Dung Ngọc, con xuống hỏi lai lịch của gánh hát và vở kịch này xem sao." Ôn Đình Xuân suy nghĩ một lát rồi nói với Ôn Lan.
Ôn Kỳ vội vàng đặt tách trà xuống: "Con cũng đi."
...
Sương phòng bên cạnh chỉ cách có vài bước chân. Nhưng mới đi được mấy bước, Ôn Ngưng đã đoán ra, người dàn dựng vở kịch này có lẽ chính là người đã đẩy nàng xuống nước ngày hôm đó.
Nhưng nàng là một khuê tú ở hậu viện, tự thấy mình không có kẻ thù, cho dù có thì người kia cũng nên tìm cách khiến nàng không hoàn thành được tâm nguyện gả cho Bùi Hựu, chứ không phải như bây giờ, tìm mọi cách buộc hai người lại với nhau.
Người đứng sau chuyện này chắc chắn là kẻ thù của Bùi Hựu.
Còn về việc người đó là ai thì nàng đoán không ra. Kiếp trước hắn đã đắc tội với nửa số người trong triều nên có nhiều người nhìn hắn không thuận mắt, ai mà biết được nửa năm làm quan hắn đã chọc phải người nào rồi.
Ôn Ngưng vừa bước vào phòng đã nhạy cảm ngửi được mùi phấn trang điểm chỉ có trên người nữ tử, mùi thơm này chắc hẳn không phải rẻ tiền.