Chương 75: Ra mắt thế tử gia (1)

Thật đáng tiếc, bệ hạ đã nhìn trúng hắn cho cô công chúa ngài yêu thương nhất.

Nhưng thật ra, rõ ràng hắn... có ý với nàng ta!

Triệu Tích Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Nàng ta đã bỏ lỡ hai lần, liệu có còn cơ hội thứ ba không?

Sau lần đó, Triệu Tích Chỉ nhìn lại bức chân dung của những người khác mà mẫu thân đưa cho trước yến tiệc, cảm thấy không ai trong số họ so sánh được với Bùi Hựu!

Nàng ta là đích trưởng nữ được sủng ái nhất Hộ bộ thượng thư, xứng đáng được sánh đôi với quý công tử xuất thân cao quý, tuấn tú tài năng như Bùi Hựu!

Ở trước mặt phụ thân, nàng ta cố ý nói gần nói xa, nhưng Triệu Địch lắc đầu nói: "Bệ hạ coi trọng thế tử, có ai không nhìn ra? Hôn sự của hắn chỉ sợ đến trưởng công chúa cũng không quyết định được."

Nhưng cho dù không phải Chiêu Hòa công chúa thì trong cung vẫn còn mấy tiểu công chúa khác, nếu thật sự chờ bệ hạ chỉ hôn, thì làm gì đến phiên nàng ta?

Triệu Tích Chỉ chờ ở nhà một thời gian, sau đó lấy hết can đảm bảo Tiểu Đào đến phủ Quốc Công đưa thiệp mời. Trưởng công chúa không thể quyết định thì đã làm sao, chỉ cần... chỉ cần thế tử có ý với nàng ta, bệ hạ có thể làm gì được?

Không ngờ thế tử lại nhận lời mời!

Triệu Tích Chỉ cảm thấy cả người như bước lên mây, trong lòng thầm vui sướиɠ, chỉ ước có thể nói cho cả thiên hạ biết, thế tử gia cao quý như bông sen trắng trên đỉnh núi thực sự có ý với mình!

Vào ngày hẹn, tức là hôm nay, sáng sớm Triệu Tích Chỉ đã bắt đầu chọn y phục, thay kiểu trang điểm và y phục đến mấy lần, đến móng tay cũng tháo ra tháo vào mấy lượt, sau mấy lần chải chuốt, chắc chắn không rơi ra sợi tóc nào mới hài lòng ra cửa.

Bùi Hựu đã đến từ sớm, bên ngoài có một người giữ cửa, thấy nàng ta đến bèn lặng lẽ mở cửa. Triệu Tích Chỉ nghĩ thế tử đến sớm chờ mình, trái tim đập lên thình thịch, khi một chân bước qua ngưỡng cửa, lòng bàn chân như nhũn ra, may mà có Tiểu Đào vẫn luôn đỡ nàng ta.

"Tiểu nữ ra mắt thế tử gia." Vừa vào cửa, Triệu Tích Chỉ đã yêu kiều hành lễ.

Dù sao cũng là tự mình ra cửa, gặp riêng nam nhân, nên Triệu Tích Chỉ đội mũ có vành, vừa cúi người xuống thì không thấy rõ trước mắt, chỉ nghe một giọng nam trong trẻo: "Triệu cô nương, mời ngồi."

Tim Triệu Tích Chỉ càng đập nhanh hơn.

Nàng ta cởi mũ rèm ra, đôi mắt chợt sáng bừng lên, lúc ngước mắt nhìn lên, thấy bên cửa sổ có một thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh da trời, trên đầu đội mũ màu bạc, nhìn hết sức thanh lịch, đôi mắt thâm sâu, chiếc mũi thẳng, trên đó có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ lộ ra vẻ phong tình quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tích Chỉ nhìn thấy Bùi Hựu ở khoảng cách gần như vậy, tim nàng ta như ngừng đập, vội vàng cúi xuống không nhìn nữa.

Nàng ta hoảng hốt ngồi xuống, định tìm một chủ đề mà mình đã chuẩn bị sẵn trong đầu, thì người đối diện đã lên tiếng trước: "Triệu cô nương thấy y phục của tại hạ hôm nay thế nào?"

Triệu Tích Chỉ ngẩn ra, y phục?

Nàng ta vội vàng ngẩng đầu, mặt đỏ lên: "Dĩ nhiên... dĩ nhiên là rất hợp với thế tử gia."

"Màu sắc này Triệu cô nương thấy thế nào?" Bùi Hựu lại hỏi, giọng đều đều, không nghe ra chút mập mờ nào.

Nhưng Triệu Tích Chỉ không dám ngước mắt lên, chỉ vâng dạ đáp: "Đẹp ạ..." Mặt càng đỏ hơn.

Bùi Hựu thấy cô nương trước mặt má đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thì không muốn vòng vo nữa, hỏi thẳng: "Nghe nói Triệu cô nương hay đến phường vải Lâm thị mua vải đúng không?"

Triệu Tích Chỉ chớp mắt, hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột này, theo bản năng đáp lại, đúng là nàng ta thường xuyên đến phường vải Lâm thị.

"Tại hạ trước giờ luôn thích màu xanh da trời. Cách đây không lâu có nhìn thấy một mảnh vải màu này ở phường vải Lâm thị, tuy chỉ là một mảnh vải nhưng trong lòng rất thích, chưởng quầy nói Triệu cô nương đã mua cuộn vải duy nhất rồi, có chuyện này không?"

Những lời này không những không có gì mập mờ mà còn có vẻ như... Triệu Tích Chỉ cảm giác như đang bị thẩm vấn trước công đường?

Nàng ta ngước mắt lên, thế tử gia rõ ràng là giới văn nhân, nhưng trong mắt lại tỏa ra sự áp bức, nàng ta nhanh chóng cụp mắt xuống, tim đập nhanh hơn, nhưng nhịp tim hoàn toàn khác với lúc nàng ta bước vào cửa.

Bùi Hựu liếc nhìn Vương Cần Sinh bên cạnh, hắn ta bèn mở cuộn giấy đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

"Triệu cô nương nhìn thử xem, mảnh vải này có còn ở nhà không?"

Triệu Tích Chỉ ngước mắt lên, thấy trên cuộn giấy có một mảnh vải được vẽ rất chân thực, màu sắc và đường nét thật đến nỗi khiến người ta muốn đưa tay chạm vào xem trước mặt là giấy hay là vải.

"Loại vải này..." Triệu Tích Chỉ thật sự cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

"Giờ hãy còn sớm, Triệu cô nương không cần vội, có thể từ từ suy nghĩ." Bùi Hựu mở cửa sổ ra, cũng không nhìn nàng ta, chỉ dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhìn xuống sân khấu phía dưới, dường như đang xem kịch.

Triệu Tích Chỉ trong bụng càng hoảng loạn. Nàng ta... nàng ta mua vải ở phường vải Lâm thị, không một trăm thì cũng phải đến bảy mươi tám mươi cuộn vải, mỗi lần lại mua một loại, một lần đều mua hết toàn bộ, còn không cho phép chưởng quầy nhập thêm hàng, tránh cho người khác đυ.ng hàng với mình.

Chẳng lẽ... thế tử gia đang chê trách nàng ta kiêu căng, phách lối?

"Cô nương, hình như loại vải này là người nhìn trúng vào tháng ba." Tiểu Đào bên cạnh trầm giọng nhắc nhở.

Vừa nghe vậy, Triệu Tích Chỉ lập tức nhớ ra.

Thật ra nàng ta thích màu sắc tươi sáng, thấy loại vải màu xanh da trời này hơi đơn điệu, nhưng lúc đó thấy chất vải bóng loáng, lại là loại đắt nhất lúc bấy giờ, có giá hai mươi lượng bạc.

Đắt như vậy chứng tỏ là hàng tốt.

Mà hàng tốt mới xứng với nàng ta.

Thế là nàng ta mua.