Chương 67: Xáo trộn uyên ương

Lăng Lan cực kỳ bất mãn, nói: "Hơn nữa rất nhiều người nhìn thấy Thẩm nhị công tử cứu Triệu gia cô nương từ trong nước lên, lập tức có người nói đùa rằng hai người quả không uổng công hoàng hậu nương nương vất vả bỏ ra tâm sức!"

Mặc dù Ôn Ngưng và Thẩm Tấn đã hủy hôn nhưng Lăng Lan là một người có tư tưởng bảo vệ chủ nhân, luôn cảm thấy Thẩm nhị công tử tốt như vậy, lẽ ra nên thuộc về cô nương nhà mình!

"Triệu Tích Chỉ và Thẩm Tấn?" Ôn Ngưng kinh ngạc nói.

Đây là kiểu xáo trộn uyên ương gì vậy? Sớm biết... sớm biết vậy hôm nay nàng đã không đến yến tiệc năm mới làm gì.

Triệu Tích Chỉ là đích trưởng nữ trong nhà, được cưng chiều hết mức, tính tình hơi ngang ngược, kiếp trước nàng ta theo đuổi Bùi Hựu, gây ra cho nàng không ít phiền toái.

Với tính cách đó mà gả cho Thẩm Tấn, có lẽ Lương thị vẫn đối phó được, nhưng còn Thẩm Tấn…

Thôi thôi.

Nàng và Thẩm Tấn đã đường ai nấy đi, nàng lo lắng thay hắn làm gì?

Mỗi người đều có số phận của mình, từ lúc quyết định hủy hôn với hắn, nàng không nên can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.

...

Đầu bên kia Trường An cũng có một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh trong đêm. Vương Cần Sinh vẫn thấy quá chậm, thò đầu ra ngoài giục phu xe, sau đó lại quay vào đốt thêm lò sưởi.

Trời đông giá rét như vậy mà công tử nhà mình lại ướt như chuột lột. Đồ Bạch đâu rồi? Không phải hắn ta lợi hại lắm sao, không phải lúc nào cũng đi theo công tử sao? Vì sao vào lúc này lại không thấy bóng dáng? Không biết tìm y phục cho công tử à?

Vương Cần Sinh bất mãn, nhưng dù sao cũng đã được học rất nhiều quy tắc, nên không dám biểu hiện trước mặt Bùi Hựu, muốn khuyên Bùi Hựu đổi y phục với mình, lại biết hắn nhất định sẽ không đồng ý, thế là bực bội ngồi đó không nói tiếng nào.

Một lúc sau, xe ngựa dừng ở cổng phủ Quốc Công, Vương Cần Sinh vừa xuống xe lập tức phân phó người hầu vào chuẩn bị nước nóng cho công tử.

Dạ tiệc trong cung còn chưa kết thúc, mọi người trong phủ vẫn chưa về, trưởng công chúa hôm nay không vào cung nhưng trước giờ thích yên tĩnh, nên toàn bộ phủ Quốc Công im ắng, không nghe thấy tiếng động.

Người hầu thấy Bùi Hựu trở về, toàn thân ướt đẫm thì hơi ngạc nhiên nhưng không dám nói gì, cũng không dám nhìn lâu, chỉ im lặng cầm đèn dẫn đường.

Trước giờ Bùi Hựu tắm rửa không cần người hầu hạ, Vương Cần Sinh nhân cơ hội này đi đun trà nóng, lúc quay lại không thấy Bùi Hựu ở trong phòng.

Chắc là đến thư phòng rồi.

Vương Cần Sinh bưng trà đã đun lên, hơi do dự, cuối cùng cũng không đi theo.

Lúc này không giống như trước, hắn ta rất ít khi vào thư phòng của Bùi Hựu. Bây giờ thân phận của công tử đã khác, nên mưu đồ đương nhiên cũng khác trước.

Hắn ta biết công tử làm vậy là vì tốt cho hắn ta. Đầu óc hắn ta đơn giản, lại không kín miệng, biết càng ít chuyện càng tốt.

Bùi Hựu quả thực đang ở thư phòng, bây giờ đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, tóc cũng được buộc lên cao, tựa như người trong hồ nước nửa giờ trước không phải hắn.

Đồ Bạch ở một bên thấp giọng bẩm báo: "Ôn gia cô nương đã về phủ, cũng không nói cho người ngoài chuyện tối nay."

Bùi Hựu hơi cụp mắt, cười nhạt: "Coi như nàng ta thức thời."

"Nhưng hôm nay..." Đồ Bạch nghi hoặc nói: "Công tử... do tối quá nên nhìn nhầm người à?"

Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của Bùi Hựu tối sầm lại.

Đương nhiên hắn không phải nhìn nhầm, thậm chí lúc ấy hắn còn sắp kéo được tay áo của Triệu Tích Chỉ. Nhưng đúng lúc này lại có một tiếng "bùm" nữa vang lên, trên bờ truyền đến tiếng kinh hô "Ôn tỷ tỷ, Ôn cô nương".

Lúc lấy lại tinh thần, cuối cùng người hắn ôm lên lại chính là Ôn Ngưng.

Hành động mất kiểm soát này khiến hắn vô cùng khó chịu, cũng rất không vui.

"Triệu gia bên kia, chúng ta đợi thêm xem thế nào?" Đồ Bạch lại hỏi.

Đêm nay Triệu Tích Chỉ rơi xuống nước vốn là có sắp xếp trước.

Nửa năm qua, Bùi Hựu vẫn luôn điều tra vụ hỏa hoạn xảy ra ở nhà họ Vương nửa năm trước.

Vụ án đã khép lại từ lâu, để tránh bứt dây động rừng, đồng thời tránh cho đối phương phát hiện phu thê Vương thị thật ra không hề thiệt mạng trong biển lửa, Bùi Hựu đã từ chối yêu cầu nghiệm thi của quan doãn phủ Kinh Triệu, nhưng vẫn âm thầm điều tra.

Người đầu tiên hắn nghi ngờ, cũng là người đáng nghi nhất, thực ra chính là trưởng công chúa Dung Hoa.

Trong mắt một số người quyền quý, một thế tử có cha mẹ nuôi xuất thân từ gia đình nghèo khó không phải điều gì vẻ vang.

Nhưng suốt nửa năm qua, hắn không tra ra được manh mối nào, trưởng công chúa ăn chay niệm Phật, bình thường không ra khỏi phủ Quốc Công, nhìn không phải người vì sợ miệng lưỡi của người khác mà tàn nhẫn ra tay gϊếŧ người.

Tuy nhiên, có một chi tiết vô cùng bình thường gần đây đã lộ rõ.

Sau khi sự việc kia xảy ra, Bùi Hựu dẫn Đồ Bạch đi lục soát hiện trường, thế lửa quá lớn, nhà họ Vương gần như bị thiêu rụi hoàn toàn, nhưng họ vẫn tìm ra được một số manh mối.

Dưới cửa sổ phòng của phu thê Vương thị còn sót lại mấy mảnh vải.

Chắc là lúc phóng hỏa xong, người kia vội vàng rời đi nên đã phá cửa sổ, gỗ cửa sổ dày nên đã xé rách góc áo của hắn, để lại vài mảnh vải vụn.

Vốn tưởng chỉ là một mảnh vải bình thường, khó lòng tra ra nguồn gốc, nhưng manh mối hiếm có như vậy, không thể bỏ qua.

Đồ Bạch cầm nó đến từng phường vải để hỏi, quả nhiên có một chưởng quầy nhận ra.

Chưởng quầy nói chất liệu này có xuất xứ từ vùng phía Nam, vì giá cao nên chỉ mua một cuộn về làm mẫu, ngày đầu tiên bày lên kệ đã có một cô nương nhìn trúng, còn lệnh cho hắn không được nhập về thêm nữa: "Bổn cô nương muốn ở kinh thành này chỉ có mình ta có, nếu ngươi dám để người khác có mảnh vải này giống ta, sau này đừng nghĩ đến việc buôn bán nữa!"

Cô nương ngang ngược kia chính là đích nữ nhà Triệu thượng thư, Triệu Tích Chỉ.