Trời ạ...
Có lẽ là hình tượng nàng xây dựng cho mình nửa năm trước quá mức điên cuồng...
Nhưng chuyện này sẽ càng khiến Bùi Hựu không thích nàng.
"Bùi công tử... Bùi công tử trong lòng quả nhiên có ta..." Ôn Ngưng yếu ớt, nói vo ve như muỗi.
Lập tức thấy Bùi Hựu nhíu mày, môi mỏng mím chặt, khẽ nghiến răng.
Trông hết sức phiền não.
Nếu không phải do trời lạnh đến mức mặt cũng đông cứng, Ôn Ngưng thật sự nghi ngờ mình sẽ không kiềm chế được mà bật cười tại chỗ.
Bùi Hựu giỏi bày mưu tính kế, trước giờ tự cao tự đại, đã bao giờ có biểu cảm như này chưa? Vậy mà lúc này hắn lại chẳng thể làm gì nàng, một cô gái yếu đuối "ái mộ" hắn sâu sắc.
Nhưng mà, tại sao người Bùi Hựu cứu lại là nàng?
Trời quá tối, trong nước quá hỗn loạn, nên hắn cứu nhầm?
Đúng rồi.
Kiếp trước nàng không đến dự yến tiệc này, chỉ có mình Triệu Tích Chỉ rơi xuống nước, đương nhiên hắn sẽ không cứu nhầm. Lúc nàng rơi xuống nước, Thẩm Tấn cũng nhảy theo, vậy là một lúc trong hồ có bốn người, sai sót cũng không có gì là lạ.
Nghĩ đến đây, Ôn Ngưng lại thầm mắng người đã đẩy nàng xuống nước, với lực đạo đó, rõ ràng là cố ý, cũng không biết rốt cuộc là cố ý vậy làm gì?
"Bùi công tử, ta và huynh hôm nay..." Trong tình cảnh này, Ôn Ngưng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, diễn tiếp.
Câu nói thẹn thùng còn chưa nói hết đã bị Bùi Hựu cắt ngang: "Xin cô nương tự trọng. Người tại hạ muốn cứu không phải cô nương, trong nước quá tối, nên nhìn nhầm thôi."
Quả nhiên.
Ôn Ngưng lại nói tiếp: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả. Hôm nay giữa ta và cô nương không xảy ra chuyện gì, nếu có thì chính là cô nương rơi xuống nước, tự mình bơi vào bờ." Giọng nói của Bùi Hựu lạnh đến mức sắp kết băng.
Haiz, đúng là vô tình.
Nhưng vừa hay lại hợp ý nàng.
Ôn Ngưng cụp mắt "đáng thương", còn có "tổn thương", run rẩy trước gió. Sự run rẩy này không phải diễn, rơi xuống nước giữa mùa đông, người bình thường ai mà chẳng lạnh.
"Chuyện này nếu truyền ra ngoài đối với cô nương không có ích lợi gì. Ta có lời muốn nói với cô nương, làm người quý ở chỗ tự biết mình."
Kể từ lúc lên bờ Bùi Hựu không nhìn nàng nữa, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn mặt hồ lấp lánh, thấy nàng không trả lời, hắn lại lạnh lùng nói tiếp.
Ôn Ngưng bị gió thổi đến mức nước mũi cũng sắp chảy ra, nàng khịt mũi một cái, con ngươi đảo một vòng, làm bộ khóc sụt sùi, lấy tay áo lau khóe mắt.
Dù sao trời cũng tối, hắn cũng không nhìn ra được nàng có đang khóc thật hay không.
Bùi Hựu lạnh nhạt liếc nàng một cái, xoay người định đi thì từ trong bóng tối một nam nhân xuất hiện: "Công tử."
Hắn ta khom người đưa áo choàng cho hắn.
Mặc dù đêm tối, nhưng Ôn Ngưng liếc mắt một cái là nhận ra Đồ Bạch.
Kiếp trước nàng chạy trốn, mười lần thì có tám lần bị Bùi Hựu bắt lại, hai lần còn lại thì là Đồ Bạch. Hình dáng của hắn ta, nàng nhớ rất rõ.
Đúng như dự đoán, kiếp này hắn ta vẫn ở bên cạnh Bùi Hựu, nhưng hình thức có vẻ khác với kiếp trước.
Bùi Hựu nhận lấy áo choàng từ tay Đồ Bạch, hơi dừng lại, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, quay người lại.
Thái độ không tính là tốt lắm, nhưng lấy áo choàng đắp lên người Ôn Ngưng, rồi nói với Đồ Bạch: "Tìm cho nàng ta ít y phục."
Sau đó dứt khoát cất bước rời đi.
...
Ôn Ngưng cảm thấy Bùi Hựu kiếp này có lẽ hơi khác với kiếp trước.
Nàng không thể nói chính xác là khác ở chỗ nào và nguyên nhân gì tạo nên sự khác biệt này. Nhưng nàng vẫn nhạy bén nhận ra một ít chuyện.
Ví dụ như lần trước ở Vân Thính Lâu, hắn nhờ chưởng quầy đưa Thẩm Tấn say rượu về Thẩm gia. Ví dụ như lần này hắn rõ ràng rất mất kiên nhẫn với nàng, nhưng lại ném áo choàng cho nàng, còn bảo Đồ Bạch đi kiếm y phục cho nàng thay.
Nếu không, nàng ôm cái bộ dạng này về nhà, ít nhiều cũng bị phong hàn mấy ngày.
Bùi Hựu kiếp trước có lẽ cũng là người tỉ mỉ, nhưng những chuyện này, dù hắn có nghĩ tới cũng sẽ không làm.
Hắn đơn độc xa cách, lãnh đạm thờ ơ, kể cả với mẹ ruột của hắn, trưởng công chúa cũng vậy. Chỉ đối với "ánh trăng sáng" là nàng thì lại khác, tựa như trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
Nhưng Bùi Hựu kiếp trước lại đi cứu Triệu Tích Chỉ? Giờ nghĩ lại, mới phát hiện có vẻ đây không phải chuyện hắn sẽ làm.
Ôn Ngưng không suy nghĩ thêm nữa, cũng không quay lại bữa tiệc. Trên đường về nàng kéo bừa một cung nữ lại, nhờ nàng ấy báo mình vẫn bình an, sau đó đem Lăng Lan rời đi.
Nàng thay y phục khác, nếu cứ thế về thẳng khó tránh khỏi bị vây hỏi một phen.
Nàng tự cảm thấy bản thân đã diễn đủ trước mặt Bùi Hựu rồi, thực sự không muốn dán cái tên "Ôn Ngưng" lên người hắn nữa, nên nói với cung nữ kia là nàng tự bơi vào bờ.
Lăng Lan thấy nàng thì cả kinh. Nàng ấy không biết nàng biết bơi từ bao giờ.
Trở về xe ngựa, Ôn Ngưng cũng không giấu diếm, kể vắn tắt lại sự việc cho nàng ấy nghe.
Lăng Lan há hốc miệng: "Cô... cô nương, có thật... có thật là không phải người tự nhảy xuống không?"
Ôn Ngưng: "..."
Được rồi, hóa ra trong mắt nha hoàn thϊếp thân, hình tượng của nàng cũng là si mê Bùi Hựu đến phát cuồng, vậy là... nàng cũng khá thành công đấy chứ?
Ôn Ngưng không biết nên khóc hay nên cười, hỏi Lăng Lan xem sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Lan nói như đổ đậu: "Ta ở dưới cầu thấy người ngã xuống từ phía xa, sau đó Thẩm nhị công tử không chút do dự cũng nhảy xuống! Nhưng... nhưng người công tử ấy cứu lên lại Triệu cô nương! Hơn nữa..."