"Ngày mai không cần biết là đích hay thứ đều phải đi à?" Ôn Ngưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hỏi.
Lăng Lan gật đầu: "Nghe đại công tử nói vậy."
Ôn Ngưng nhướng mày, ánh mắt vẫn đang dán vào cuốn truyện, nhưng thật ra không đọc.
Nếu vậy đến đó một chuyến cũng không sao.
Nàng cất cuốn truyện đi, quay lại chỗ treo y phục và đồ trang sức: "Để ta chọn."
...
Từ khi Bùi Hựu trở về phủ Quốc Công, bữa tối cả nhà lại ngồi ăn cùng nhau.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Tổ tiên của phủ Quốc Công kế thừa danh hiệu "Trấn Quốc Công" có công phò tá hoàng đế, cha truyền con nối cho đến đời Bùi quốc công bây giờ, thật ra ông ấy chưa từng nhập ngũ, trước khi lấy công chúa, chính là thám hoa của kỳ thi mùa xuân năm đó.
Bởi vì phò mã không được làm quan nên Bùi quốc công hiện không giữ bất kỳ chức vụ nào. Năm đó trưởng công chúa và ông ấy tâm đầu ý hợp, sau khi thành thân, một thời gian dài vẫn tình chàng ý thϊếp đong đầy, khiến cho người đời vô cùng ngưỡng mộ.
Có lẽ cuộc sống sau này sẽ vô cùng thoải mái dễ chịu nếu không xảy ra tai nạn bất ngờ khiến thế tử thất lạc.
Hôm nay, Bùi quốc công trông rất tang thương, mái tóc đã nhuốm màu hoa râm, đôi mắt hơi đυ.c. Từ năm trưởng công chúa đến Phật đường bái Phật, tình cảm của hai người không còn được như ban đầu, cũng không bao giờ ngồi cùng nhau nữa.
Trên bàn còn có một vị thϊếp thất, năm đó sau khi thế tử bị thất lạc, trưởng công chúa tự mình làm chủ nạp vào cho Bùi quốc công. Người thϊếp kia có được với Bùi quốc công hai người con trai, một người năm nay mười tám, một người mới lên bảy.
Vì vậy, tuy nói là người một nhà nhưng không khí trên bàn ăn không được gọi là ấm áp, thậm chí còn có gì đó thận trọng, lạnh lẽo.
Ăn xong, mọi người trở về phòng của mình, Bùi quốc công đến thư phòng, chỉ có trưởng công chúa giữ Bùi Hựu ở lại.
Lúc còn trẻ, trưởng công chúa là nữ tử xinh đẹp nhất kinh thành, nhưng qua bao nhiêu năm vất vả tìm con khiến bà ấy biến thành đóa hoa sắp tàn, tuy không tang thương như Bùi quốc công nhưng bên thái dương đã có vài sợi tóc bạc, đôi mắt trùng xuống khiến bà ấy trông còn yếu ớt, già dặn hơn cả Vương phu nhân.
Nhưng bây giờ trong mắt bà ấy đã có tia sáng, nhìn về phía Bùi Hựu đầy mừng rỡ, mong đợi.
"Thứ Chi, ngày mai vào cung, con đã có ý định gì chưa?"
Tên ban đầu của thế tử là Bùi Hằng, tuổi còn nhỏ nên chưa lấy tên tự, trước khi nhận tổ quy tông, trưởng công chúa chủ động nói giữ lại tên gọi hiện tại của hắn, thứ nhất là để bày tỏ lòng biết ơn đối với gia đình đã nhận nuôi hắn, thứ hai là vì Bùi Hựu đã quen với cái tên này nhiều năm nên không cần ép hắn đổi tên.
Hạ nhân nhanh chóng dọn bàn, bưng trà lên, Bùi Hựu cụp mắt xuống, nhấp một ngụm, nói: "Chuyện này không cần mẫu thân nhọc tâm, trong lòng con tự có cân nhắc."
Câu trả lời này hiển nhiên không khiến trưởng công chúa hài lòng: "Qua tết con sẽ hai mươi hai tuổi, ở nhà khác, trẻ con đã đầy đất rồi, nhưng con ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có..."
Nói đến nửa chừng, bà ấy dừng lại một chút, ngạc nhiên nói: "Hay là con có người trong lòng rồi? Nghe nói những ngày qua con đang tìm người, con tìm ai có thể nói cho mẫu thân nghe được không?"
Bùi Hựu đặt chén trà xuống, khẽ cười nói: "Một người bạn chơi chung lúc nhỏ thôi."
Rồi nói thêm: "Khi về con sẽ xem kỹ bức họa mẫu thân đưa cho con."
Nghe hắn nói vậy trưởng công chúa mới cảm thấy yên tâm hơn chút ít.
Trước đó, bà ấy đã sai người vẽ tất cả các cô nương đến tham dự yến tiệc lần này đem đến điện Thanh Huy, ý là để Bùi Hựu xem qua trước, nếu nhìn trúng ai, tối mai có thể tự mình đến xem cô nương đó.
Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể định hôn luôn trong yến tiệc năm mới, đầu mùa xuân có thể nghị hôn.
Nghĩ đến đây, trưởng công chúa lại nói: "Thứ Chi, hôn sự của con, không thể hoàn toàn dựa trên mong muốn của con, con biết chứ?"
Nói cách khác, không phải nữ tử nào cũng có thể bước vào cửa phủ Quốc Công.
Sau khi Bùi Hựu trở về, trưởng công chúa vẫn dành gần cả ngày ở trong Phật đường lễ Phật, dù không nghe thấy chuyện bên ngoài, nhưng vẫn có người nói vào tai bà ấy.
Người Bùi Hựu đang tìm là nam hay nữ, bà ấy biết rõ.
"Mẫu thân yên tâm." Lông mi dài của Bùi Hựu che đi đáy mắt, khi hắn ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt trong trẻo, không nhìn ra tâm trạng gì: "Nếu không còn việc gì quan trọng, Thứ Chi cáo lui trước."
Trưởng công chúa gật đầu, vẫy tay để hắn lui xuống.
Sau khi hắn rời đi, bà ấy thở dài một hơi.
Thôi ma ma đứng ở một bên tiến lên bóp vai cho bà ấy, cũng hiểu vì sao bà ấy lại thở dài, nên an ủi: "Dù sao thế tử gia cũng không lớn lên ở đây, vừa về nhà chưa đầy một năm, sau này sẽ ổn thôi."
Tuy là nói vậy nhưng bà ấy cũng cảm nhận được thế tử gia trong lòng rất lạnh. Những ngày sau khi trở về, nhìn qua thì có vẻ ôn hòa ân cần, không phạm lỗi gì, nhưng thật ra có thể mơ hồ cảm nhận được hắn luôn xa cách mọi người trong phủ Quốc Công.
Trưởng công chúa không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà, cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
...
Điện Thanh Huy có lẽ là viện thanh tịnh nhất trong phủ Quốc Công, ban đầu còn náo nhiệt được mấy ngày, nhưng chưa đến nửa tháng, thế tử gia đã đuổi mấy người họ đi, chỉ giữ lại Vương Cần Sinh, cộng thêm hai người hầu trông nom sân viện, ngay cả một nha hoàn chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cũng không có.
Người trong phủ không hiểu, nhưng Vương Cần Sinh lại hiểu rất rõ.
Năm đó, nhà họ Vương chuyển từ Lĩnh Nam đến kinh thành, công việc kinh doanh của Vương Phúc tốt lên rất nhiều, tiền cũng rủng rỉnh hơn trước, khi đó có mua một hai nha hoàn đến chăm sóc cho Vương phu nhân, nhưng mà...
Khụ...
Chỉ trách công tử nhà mình quá tuấn tú, lại còn tài hoa, cô nương nào lại không thích?
Nhưng nếu không chịu để nha hoàn ở lại, thì cũng phải có một phu nhân!