"Tất nhiên là rồi."
"Vậy sao ngươi còn gọi ta tới?" Ôn Ngưng hỏi.
Nghi Xuân công tử dùng hai đầu ngón tay xoay tách trà hai lần, nụ cười trên môi càng đậm, nói: "Tuy rằng không biết cô nương với nhà họ Vương và trạng nguyên lang có quan hệ gì, nhưng nếu cô nương đã bỏ ra nhiều bạc để cứu người như vậy, trước mắt... tại hạ có một tin tức, chắc hẳn đối với cô nương mà nói, vô cùng có giá trị."
Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Vậy ngươi cứ nói."
Nghi Xuân công tử nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Cô nương, phải chi thêm tiền."
Quả nhiên!
Ôn Ngưng trong lòng hừ lạnh một tiếng, sớm biết nơi này coi tiền như mạng, thiếu niên này gọi nàng tới là có mưu đồ từ trước.
"Vì cô nương là khách hàng cũ nên ta có thể giảm giá." Nghi Xuân công tử kịp thời bổ sung.
Mặc dù không có ý định tiêu số tiền này, nhưng nghe thấy từ "giảm giá", Ôn Ngưng vẫn hỏi theo bản năng: "Bao nhiêu?"
"Năm ngàn lượng."
Ôn Ngưng suýt nữa thì phun nước trà trong miệng ra ngoài, coi nàng là người tiêu tiền như rác đấy à? Một cái tin tức mà giá tận năm ngàn lượng? Còn kêu là giảm giá?
"Không cần." Ôn Ngưng khó khăn nuốt ngụm trà kia xuống, nói: "Cáo từ."
Dù sao người cũng cứu được rồi, nếu có tin tức gì thì cũng là liên quan đến Bùi Hựu, nàng không muốn biết.
"Ba ngàn lượng."
Nghi Xuân công tử chủ động hạ giá.
Nhưng xin lỗi, tổng tài sản của nàng hiện giờ chỉ có một nghìn năm trăm lượng, ngân phiếu hãy còn ở Ôn phủ, ba ngàn lượng nàng không trả nổi.
"Một ngàn năm trăm lượng." Có lẽ thấy nàng vẫn không dừng bước, Nghi Xuân công tử lại nói.
Sau này Ôn Ngưng vô cùng hối hận, lẽ ra nàng nên mua tin tức này! Nhưng lúc này, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ: Nghi Xuân Uyển có thể trả giá được! Hơn nữa còn có thể hạ xuống sâu như vậy? Ai nói nhân sĩ giang hồ tự do phóng khoáng, không lừa già dối trẻ vậy?
Đơn hàng từ năm ngàn lượng có thể giảm xuống một ngàn năm trăm lượng, vậy chẳng phải lần trước nàng bỏ ra bốn ngàn lượng là lỗ mất hai ngàn năm trăm lượng sao?
Thấy nàng đã bước đến cửa, Nghi Xuân công tử không chờ được nữa, lạnh giọng hô: "Một ngàn lượng, không thể thấp hơn được nữa."
Một ngàn lượng! Vậy là nàng lỗ mất ba ngàn lượng!
Đầu Ôn Ngưng sắp ứa ra máu.
Đừng nói là một ngàn lượng, dù chỉ một xu nàng cũng không muốn tiêu cho Bùi Hựu nữa!
Nàng đi thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại, để lại Nghi Xuân công tử trong phòng với vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
Tiểu cô nương này nhìn qua có vẻ chưa hiểu thế sự, ra tay hào phóng, thế mà lại không chịu bỏ thêm một ngàn lượng để mua một tin tức có giá năm ngàn lượng?
Tính sai, tính sai rồi.
Vậy là lần này làm ăn thua lỗ.
Hắn ta thở dài, lấy tấm vải lụa ra khỏi tay áo.
Đêm qua có người gửi đến, bên trên chỉ viết hai câu.
Câu thứ nhất: "Vụ hỏa hoạn là do người phóng hỏa."
Câu thứ hai: "Để tránh gây nghi ngờ, đã tìm hai thi thể có vóc dáng tương tự để thay thế."
Chậc chậc, nếu tiểu cô nương kia đã không cần...
Hắn ta rút một cây đánh lửa ra, đưa lại gần tấm vải lụa, chỉ trong một giây, tấm vải lụa và những dòng chữ trên đó đã biến thành tro bụi.
Chân tướng của vụ phóng hỏa này có bị phát hiện không, thì đành xem ý trời vậy.
...
Đầu tháng năm, nắng nóng bắt đầu ập đến kinh thành. Lăng Lan gần như đã quên mất Ôn Ngưng từng là một tiểu thư khuê các chú trọng khuê huấn, tuân thủ quy củ nhất nhì kinh thành.
Những ngày này, đúng như lời hứa trước đó, nàng không làm ra chuyện gì khác người nữa. Thời gian cấm túc đã trôi qua từ lâu, nhưng nàng vẫn không bước chân ra ngoài.
Nhưng Ôn Ngưng cứ lăn qua lộn lại suốt ngày, trong lòng hình như hơi... không được thoải mái?
Trong phủ chỉ có một tiểu thư, Lăng Lan lúc nào cũng hy vọng tiểu thư nhà mình có thể sống an nhàn, tự do thoải mái.
Lúc này Ôn Ngưng đang ngồi ở bàn đá trong sân, giống như kiếp trước, nghe Xuân Hạnh kể về vụ hỏa hoạn ở nhà họ Vương. Nhưng vừa nghe câu mở đầu, nàng suýt chút nữa đánh rơi tách trà trên tay.
"Phu thê Vương thị đã qua đời?" Không phải Nghi Xuân công tử đã cứu người đi rồi sao?
"Đúng vậy." Xuân Hạnh bóp vai cho Ôn Ngưng: "Thật đáng tiếc, họ nuôi lớn thế tử, là đại ân nhân của phủ Quốc Công, tưởng rằng sau này sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại mất mạng như vậy."
Ôn Ngưng hơi bối rối, Nghi Xuân công tử sẽ không nói dối nàng, nhận tiền rồi mà không làm việc chứ, thi thể ở nhà họ Vương là sao? Chẳng lẽ sau khi cứu được người, đã tìm hai thi thể khác để thay thế?
Nhưng vì sao lại làm ăn không có tâm như thế?
Chẳng trách lần trước hắn ta lại gọi nàng qua, muốn lừa lấy của nàng thêm một khoản nữa. Đừng nói là chuyện này nhé? Cái này làm gì đến năm ngàn lượng? Đúng là gian thương!
"Cũng may là người hầu kia tốt số đi theo đoàn tùy tùng của thế tử, đêm đó hắn ta ở phủ Quốc Công, tránh được tai họa." Xuân Hạnh lại nói tiếp: "Đêm đó thế lửa rất lớn, nghe nói toàn bộ ngôi nhà, thậm chí đến cây cối cũng bị đốt sạch, nếu không phải số may, hắn ta nhất định đã không qua khỏi!"
"Người hầu kia không có ở nhà?" Ôn Ngưng ngạc nhiên hơn.
Khác với kiếp trước. Kiếp trước là ba người, nàng nhớ rất rõ.
"Đúng vậy, nghe nói thế tử giữ người hầu kia ở bên người, sau này có lẽ sẽ khác." Đại nha đầu xuất thân từ gia đình quý tộc có khi còn có địa vị cao hơn cả tiểu thư xuất thân từ gia đình bình thường, chưa kể hắn ta còn là người hầu thϊếp thân của thế gia công tử.
Ôn Ngưng thờ ơ đưa chiếc bánh ngọt vào miệng.
Ở kiếp trước, người thân cận nhất với Bùi Hựu là một hộ vệ tên Đồ Bạch, chưa từng thấy qua Vương Cần Sinh. Kiếp này lại hoàn toàn khác. Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến sự thay đổi lớn như vậy.
"Làm sao lại bị cháy, đã điều tra ra chưa?" Ôn Ngưng hỏi.
Kiếp trước hỏa hoạn là do chân nến ở phòng Vương Cần Sinh bị đổ, kiếp này không có Vương Cần Sinh ở đó, vậy lửa cháy từ đâu?