Chỉ khác là nhà họ Vương đã không còn là nhà họ Vương của ngày xưa.
Từ nhà đến sân không còn mảnh đất nào là nguyên vẹn, đến cả cây bạch quả gần trăm tuổi cũng bị cháy rụi, chỉ để lại một thân cây đen thui.
Không khí tràn ngập mùi hăng nồng của đất bị cháy, khi bước lên dường như vẫn cảm nhận được hơi nóng còn sót lại của ngọn lửa.
Người bên trong được khiêng ra ngoài, đặt trước cửa phòng ngủ của Vương Cần Sinh.
Ba người dính chung một chỗ, tạo thành tư thế rất quỷ dị.
Mặc dù mặt mũi đã bị thiêu cháy hoàn toàn, nhưng Bùi Hựu vẫn có thể nhận ra từng người một.
Người được bảo hộ bên trong chính là mẹ hắn, người mẹ hiền dịu dỗ dành hắn suốt đêm không ngủ, mấy ngày trước còn ôm lấy hắn, vỗ vai hắn cười nói: "Yên tâm đi Hựu Nhi, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Người đang ôm chặt lấy bà ấy là cha hắn, người cha hiền hậu chăm chỉ, dù có chịu đựng bao nhiêu khó khăn cũng không muốn hắn bị ngược đãi dù chỉ một chút, nửa tháng trước còn cùng hắn uống rượu dưới tán cây bạch quả, chúc mừng hắn ghi danh bảng vàng, chúc hắn sĩ đồ thuận lợi, tương lai rộng mở.
Người lao ra chắn trước hai người họ, cố gắng bao bọc họ chính là thư đồng của hắn, con người thật thà trung hậu, lúc nào cũng là hắn đi trước, thư đồng theo sau. Vì đôi chân bị gãy nên bị cháy sạch, tách rời khỏi người, hai bắp chân phía dưới không còn thấy tung tích.
Tiếng khóc của hắn ta vẫn còn văng vẳng bên tai: "Công tử, mạng của nô tài thì không phải mạng sao?"
"Công tử, ta không phục!"
"Công tử! Ta không phục!"
Mạng của họ thì không phải mạng sao?
Một cơn đau nhói xuyên thẳng qua trán Bùi Hựu khiến hắn không tài nào đứng vững được.
"Thế tử gia, xin nén đau thương!" Không biết ai đang quỳ xuống trước mặt hắn, cản đường hắn.
"Cút." Hắn nghe thấy giọng nói của mình như truyền tới từ địa ngục.
"Thế tử gia..."
Hắn không biết mình đã đá văng ai ra ngoài, càng lại gần ba người đã cháy thành than, trán hắn càng đau nhức, tầm mắt mờ đi, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ vòng tay bạch ngọc của mẫu thân ở cổ tay.
Lần đầu hắn đến nhà họ Vương, lạ giường, lạ người, cả đêm không ngủ được.
Vương phu nhân ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng ngân nga khúc hát, hắn không thích tiếp xúc với da của người lạ nên siết chặt chiếc vòng trên cổ tay bà ấy. Nhiều đêm về sau, Vương phu nhân cũng để hắn ngủ cùng, hắn khẽ vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Bây giờ chiếc vòng bạch ngọc đã bị nhuộm thành một màu đen.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau trên trán vẫn không hề thuyên giảm, ngược lại còn đau hơn, khiến hắn không bước được thêm bước nào nữa.
"Thế tử gia, thế tử gia!" Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt đứt cơn đau của hắn: "Thế tử gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"
Bùi Hựu mở mắt ra.
Lại...
Lại là một giấc mơ.
Khá tốt...
Chỉ là mơ thôi.
Cơn đau trên trán vẫn chưa tiêu tan, Bùi Hựu muốn đưa tay lên ấn trán nhưng phát hiện tay mình đã nắm thành nắm đấm, cứng ngắc không duỗi ra được.
Cửa bị Vương Cần Sinh mở ra, lập tức có người đi vào.
Cố Phi.
Bùi Hựu nhất thời hoảng hốt, không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Mới vừa rồi hắn ta còn ở ngoài phòng bẩm báo, giờ lại vào trong phòng bẩm báo, quỳ một gối cách giường không xa, nhưng lời nói thì y hệt: "Thế tử gia, thuộc hạ đắc tội! Nhưng nhà họ Vương bị cháy, thuộc hạ không dám không báo!"
...
Cơn gió sắc như mũi tên, Bùi Hựu quất roi phi nước đại xuống đường Trường An, lúc này mới nhận ra y phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi do giấc mơ vừa rồi, gió thổi vào lạnh đến tận xương.
Kinh thành lúc này cực kỳ yên tĩnh, giống hệt như giấc mơ, chỉ khác là ngoài Cố Phi, còn có Vương Cần Sinh đi cùng hắn ta.
Hắn không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đó, lao thẳng đến nhà họ Vương.
Thấy cảnh tượng đổ nát kia một lần nữa, nắm đấm của hắn nắm chặt lại, đám thị vệ của phủ Quốc Công cũng đang quỳ dưới đất như trong mơ, nhưng nơi họ quỳ xuống thì không giống.
Trong giấc mơ, phần lớn thị vệ tập trung trước phòng Vương Cần Sinh, nhưng lúc này thì đang ở trước phòng Vương Phúc và Vương phu nhân, Bùi Hựu đang định đến phòng Vương Cần Sinh thì bước chân hơi dừng lại, quay người sang.
Hắn còn chưa kịp đi qua, đã có người mở miệng trước: "Thế tử gia, xin nén đau thương!"
Từ xa hắn nhìn thấy hai thi thể cháy đen nằm trong sân, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hai chân như bị kéo xuống đất.
"Lão gia!" Tiếng khóc của Vương Cần Sinh như xé rách màn đêm yên tĩnh: "Phu nhân!"
Hắn ta lao tới chỗ thị vệ đang đứng quanh như một mũi tên, khi nhìn thấy hai thi thể cháy thành than, lại sợ hãi không dám bước tới, quay đầu nhìn Bùi Hựu đang đứng ở xa, vẻ mặt hoảng hốt, đau khổ.
Bùi Hựu lại cảm thấy trán đau nhức, như bị kim đâm vào thái dương.
Hắn nhắm chặt mắt rồi mở ra, đôi mắt đã đỏ như máu, cuối cùng chậm rãi bước tới.
Cảnh tượng này cũng khác với giấc mơ. Trong giấc mơ có lẽ ba người đều muốn bảo vệ lẫn nhau nên dính chặt một chỗ, lúc đưa ra ngoài không thể tách rời họ ra, nhưng lúc này hai thi thể trên mặt đất lại nằm thẳng tắp trên cáng, như thể chưa từng trải qua bất kỳ nỗi đau nào.
Bùi Hựu lặng lẽ bước tới.
Chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay cũng bị nhuộm thành màu đen, nhưng...
Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay của thi thể nữ.
"Công tử..." Vương Cần Sinh quỳ bên cạnh, nước mắt chảy dài.
Bùi Hựu bỏ cái tay kia xuống, quay ra xem xét thi thể nam.
Thi thể nam cũng giống như thi thể nữ, đã cháy sạch không còn rõ hình dáng, Vương Cần Sinh nhìn vẻ mặt của Bùi Hựu, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn chưa từng thấy, sắc mặt gần như trắng bệch đến trong suốt, chỉ sợ không chịu nổi đả kích này, hắn ta di chuyển hai đầu gối lại gần, định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng lại thấy cơ thể căng thẳng của công tử đột nhiên buông lỏng, hắn ta vội vàng chạy lại đỡ: "Công tử!"
"Không sao."
Giọng nói của Bùi Hựu trầm thấp, khàn khàn, môi trắng bệch, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt đã nhạt đi, lùi lại hai bước, lạy ba cái trước hai thi thể kia.