Chương 53: Nằm mơ giữa ban ngày

Hừ.

Không giả bộ nữa à?

Mi mắt ẩn giấu vẻ tàn bạo, vênh váo hung hăng, Bùi Hựu ơi Bùi Hựu, rốt cuộc cũng chịu cởi xuống vỏ ngoài dịu dàng kia rồi?

"Chắc lần trước đã không nói rõ với cô nương, tại hạ không có ý gì khác với cô nương cả, Ôn cô nương hà cớ gì cứ dây dưa không dứt? Chỉ khiến người ta sinh lòng chán ghét!"

Sắc mặt Vương Hựu lạnh lùng tàn nhẫn, lời nói ra cũng sắc nhọn như dao.

Ôn Ngưng vịn vào tường, nhìn Vương Hựu, trong mắt nhiễm hơi say.

Vương Hựu mím môi, quay mặt đi.

"Huynh thật sự không thích ta chút nào sao?" Ôn Ngưng vốn định giả giọng nũng nịu nhưng vì có men rượu nên mở miệng ra biến thành âm thanh mềm nhũn.

Đường quai hàm của Vương Hựu cũng lộ vẻ lạnh lùng, hắn cứng rắn nói: "Không có."

"Nhưng nói không chừng, nói không chừng một ngày nào đó..."

"Không thể nào." Vương Hựu quay đầu nhìn Ôn Ngưng, con ngươi đầy vẻ tĩnh lặng, tăm tối: "Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó, Ôn cô nương mau chóng chọn người nào tốt hơn đi."

Ý định ban đầu của Ôn Ngưng chỉ là gây náo loạn, bôi xấu danh tiếng của hắn, khiến hắn không được thoải mái, không ngờ hắn lại lôi nàng ra ngoài, đến giờ nàng cũng không biết phải diễn gì nữa, bèn theo lời hắn nói: "Vậy... vậy huynh thề đi..."

Vương Hựu cười nhạo: "Ôn tiểu thư không nhìn lại chính mình xem, ngũ quan tầm thường, dáng người nhỏ bé, thân hình không nổi nửa lạng thịt, ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày?"

"Huynh..." Ôn Ngưng bị làm cho nghẹn một hơi.

Hắn nói hắn không thích nàng, nàng còn thấy vui vẻ.

Nhưng... vì sao hắn lại nói vậy?

Ngũ quan tầm thường, đang chê nàng dáng dấp xấu xí? Dáng người nhỏ bé, chê nàng thấp? Thân hình không nổi nửa lạng thịt, là chê nàng dáng người không đủ nở nang quyến rũ? Còn nói nàng nằm mơ giữa ban ngày?

Ôn Ngưng tức giận, một mặt cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng vẫn không kiềm chế được sự tức giận, tâm tình phức tạp đến mức không nói ra được lời nào.

"Dù cho có một ngày tại hạ có bị mù cũng sẽ không có ý nghĩ gì khác với cô nương, sớm từ bỏ ý định đi!" Đôi môi mỏng của Vương Hựu nhếch lên, nói xong, hắn lạnh lùng liếc nhìn Ôn Ngưng một cái, rồi phất tay áo rời đi.

Ôn Ngưng: "..."

Nàng...

Nàng ôm ngực, tức quá đi mất!

Chẳng trách kiếp trước nàng gặp rất nhiều cô nương ôm tâm hồn thiếu nữ với hắn che mặt bỏ chạy, hóa ra là do cái miệng độc địa của Bùi Hựu!

Tức chết mất a a a!

Nghĩ đến bốn ngàn lượng bạc kia, Ôn Ngưng lại đá mạnh vào tường, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội lấy lại từ tay hắn!

Vương Hựu trầm mặt bước ra từ con hẻm nhỏ, ba thị vệ và Vương Cần Sinh đều đang đợi hắn ở ngoài. Hắn cụp mắt, vẻ tức giận trên mặt đã tiêu tan, trông lại dịu dàng như nước.

Bình thường Vương Cần Sinh nhất định sẽ tiến lên hỏi vài câu, nhưng ba người phía sau trưng ra bộ mặt chính trực, viết đầy dòng chữ "chuyện của chủ tử, chúng ta không có tư cách hỏi", thế là hắn ta đành nuốt những lời muốn nói xuống bụng.

Vương Hựu nhìn sắc trời, bước về phía trước, đi được hai bước, trong mắt lại hiện lên hình ảnh nữ tử má đỏ bừng, đôi mắt ngậm nước long lanh, lông mày lại nhíu lại.

Hắn dừng lại, quay người nói với một thị vệ phía sau: "Đi theo cô... công tử trong con hẻm kia, đưa hắn an toàn trở về Ôn phủ Hồng Lư Tự."

...

Cú đá kia khiến ngón chân của Ôn Ngưng đau nhức. Nàng nghi ngờ không biết có phải ngón chân mình gãy rồi không, hoặc là phần đầu móng đã bị rơi ra.

Phải nửa giờ sau nàng mới khập khiễng về đến Ôn phủ.

Lăng Lan đang chờ nàng ở cửa sau, lo lắng đến toát cả mồ hôi lạnh, thấy bộ dạng chật vật của Ôn Ngưng, thiếu chút nữa thì hô toáng lên: "Cô nương của ta..."

Nàng ấy không biết nói gì cho phải. Nàng ấy định hỏi cô nương đã làm gì mà lúc về lại bị thương?

"Cha ta về rồi à?" Ôn Ngưng vừa vào cửa, câu đầu tiên đã hỏi Ôn Đình Xuân.

Nàng không lo lắng bị Ôn Đình Xuân bắt được rồi phạt nàng, mà lo lắng sức khỏe của ông ấy.

"Vẫn chưa." Lăng Lan cẩn thận đỡ Ôn Ngưng: "Ngày mai hình như có chuyện quan trọng, chạng vạng tối nay lão gia sai người về báo sẽ không về dùng bữa tối."

Chuyện quan trọng, ngày mai? Chẳng phải chuyện Bùi Hựu nhận tổ quy tông đó sao?

Từ ngày mai trở đi, hắn không còn là Vương Hựu nữa, mà là Bùi Hựu.

"Cô nương chuyện này... là thế nào?" Lăng Lan không nhịn được hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Ôn Ngưng lại thấy tức, "hừ" lên một tiếng đầy giận dữ.

"Cô nương uống rượu à?" Lăng Lan nhạy bén ngửi được mùi rượu trên người Ôn Ngưng, thở dài: "Cô nương..."

Nàng ấy muốn khuyên, nhưng cuối cùng lại cảm thấy bất lực, chỉ đỡ Ôn Ngưng ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi xổm xuống, cởi giày và tất ra cho nàng.

Cũng may, móng chân vẫn còn đó, chỉ có ngón cái bị sưng vù lên.

"Ta đi mời đại phu tới."

Lăng Lan vừa thấy thì rất đau lòng, đứng dậy định đi, nhưng bị Ôn Ngưng gọi lại: "Không cần, bôi chút thuốc là được rồi."

Mới về được một lúc, bây giờ đã thấy đỡ đau hơn rồi, nếu bị gãy xương chắc phải đau hơn thế.

Lăng Lan biết Ôn Ngưng lo bị lão gia phát hiện, nên quay người lấy thuốc cao bôi cho nàng.

Ôn Ngưng sợ nhất là đau, tối nay giả bộ khóc lóc một hồi, nhưng lúc này thực sự đau đến chảy nước mắt.

Hu hu.

Nàng rút lại câu nói kia, nàng sẽ không đến tìm Bùi Hựu lấy lại bốn ngàn lượng nữa, với trình độ này của nàng, dù cho có sống hai đời cũng không phải đối thủ của hắn.

Nàng muốn cách hắn thật xa, sau này không muốn dính líu gì đến hắn nữa.

Lần nào gặp hắn cũng không có chuyện gì tốt!

...

Trên đường về, Vương Cần Sinh đã suy nghĩ thấu đáo.

Ôn gia có tổng cộng hai vị công tử, đại công tử Ôn Lan hắn ta đã gặp hai lần, nhị công tử Ôn Kỳ thì đã gặp lúc tới bắt rể, còn vị ngày hôm nay, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp yêu kiều, nào có giống công tử Ôn gia? Rõ ràng là cô nương mến mộ công tử mà không có được!