"Con biết chuyện này sao?" Ôn Đình Xuân trầm giọng hỏi Ôn Lan.
Ôn Lan không muốn nói, nhưng không nói không được: "Trước đây... trước đây nhi tử từng làm cầu nối, giúp muội muội gặp Vương công tử một lần, nhưng..."
"Con... con lại đi..." Ôn Đình Xuân lại khí huyết dâng trào.
Ôn Kỳ nói: "Cha, cha đừng tức giận!"
Nói đến đây, Ôn Đình Xuân nhớ đến câu nói của Ôn Kỳ ngày hôm qua "Cha, gần đây sức khỏe của cha tốt chứ", vậy là chúng đã mưu tính chuyện này từ trước!
"Lão Tần! Mang côn trượng vào đây!"
Ôn Ngưng thấy hai ca ca tới, liên tục nháy mắt ra hiệu bảo họ đừng nói ra, dù sao cha cũng thương nàng, đánh nàng vài cái cũng không sao.
Nhưng hai ca ca thì khác.
Quả nhiên, cha đã muốn mang côn trượng ra rồi.
Ôn Ngưng ủ rũ quỳ trên mặt đất, cố gắng vùng vẫy, nhìn Ôn Đình Xuân, nước mắt rơi lã chã: "Cha, tất cả đều là chủ ý của A Ngưng, là do A Ngưng cầu xin đại ca sắp xếp cho con gặp mặt Vương công tử. Biết huynh ấy sẽ không đồng ý giúp con bắt rể bảng vàng, nên con đã nói dối Vương công tử có ý với con, đến cầu xin nhị ca giúp đỡ, cha, hai ca ca đều vì thương con nên mới..."
"Con biết hai ca ca thương con mà lại làm ra chuyện này? Không tới sáng mai, sợ rằng cả kinh thành này đều sẽ cười nhạo con! Sau này lúc hai ca ca con lấy vợ..."
"Cha, con có thể không lập gia đình!"
"Cha, con cũng không định thành thân!"
Ôn Ngưng: "..."
Ôn Đình Xuân: "Côn trượng đâu! Mang côn trượng ra đây!"
Cuối cùng, Ôn Lan và Ôn Kỳ mỗi người ăn mười côn trượng, Ôn Ngưng thì bị đánh bằng thước năm cái, Ôn Đình Xuân còn phạt cấm túc Ôn Ngưng một tháng.
Lúc trở lại phòng, Lăng Lan đau lòng bôi thuốc cho Ôn Ngưng, vốn định nói mấy câu nhưng trong bụng nghĩ cô nương đã ăn mắng đủ ở chỗ lão gia rồi nên đành nuốt xuống bụng.
Nhưng nàng ấy không hiểu tại sao mọi chuyện lại nháo đến mức này? Lần này, chồng không bắt được còn bị ăn đòn, sáng sớm ngày mai, sợ rằng tin tức nữ nhi duy nhất của Ôn gia vì ái mộ trạng nguyên Vương Hựu mà không ngại bắt rể bảng vàng sẽ lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ.
"Ngân phiếu đâu?" Ôn Ngưng quỳ hơn nửa canh giờ, lúc này đang nằm trên giường chợt nhớ đến chuyện quan trọng, ngồi bật dậy: "Lăng Lan, chỗ ngân phiếu đó vẫn còn chứ?"
"Ở đây. Sau khi người thay ta dụ hai quân lính đi, ta đã chạy thẳng về phủ." Lăng Lan thở dài.
Cho dù có là năm ngàn lượng bạc, cũng sao quan trọng bằng khuê danh của cô nương.
Ôn Ngưng nằm lại giường, thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến lần này, toàn thắng.
Mặc dù có vài chuyện bất ngờ nhưng đã đạt được mục đích cuối cùng.
Sau sự việc lần này, Bùi Hựu sẽ không bao giờ liên hệ nàng với tiểu cô nương sáu năm về trước nữa.
Ngoài ra nàng còn có một số bạc lớn.
So với một cuộc sống thoải mái, thì khuê danh có là gì? Nửa tháng sau, Bùi Hựu sẽ được phủ Quốc Công nhận về, đến lúc đó, những người cười nhạo nàng khéo còn khen nàng tinh mắt ấy chứ.
Tối nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Nhưng đúng là tối nay không được ăn tối, Ôn Đình Xuân tức giận nên phạt họ ba ngày không được ăn cơm tối.
Cũng may lúc ở chỗ Vương phu nhân nàng đã ăn no rồi.
Ôn Ngưng nghĩ đến hai bát mì kia, ừm... đúng là thơm ngon.
Nhưng nàng cũng không ghen tị vì Bùi Hựu có mẹ nữa. Ngoài cha ra, nàng còn có hai ca ca rất thương nàng, không phải sao?
Ôn Ngưng tắm rửa xong, thoải mái nằm trên giường, cấm túc một tháng cũng tốt, vì để đối phó với Bùi Hựu, nàng suốt ngày phải lo lắng đề phòng, phí tâm tính toán, cuối cùng có thể nghỉ ngơi cho thật tốt rồi.
Đợi nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, rồi lên kế hoạch cho những ngày tiếp theo.
Ôn Ngưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nàng vốn tưởng mình sẽ ngủ một giấc thật thư thái, nhưng không ngờ không phải vậy.
Nàng luôn có cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Đầu óc miên man suy nghĩ, các mảnh ghép lần lượt di chuyển.
Nàng cứ tự hỏi xem mình rốt cuộc đã quên thứ gì.
Cho đến khi một tia sáng lóe lên trong đầu, nàng mở mắt ra.
Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng tối om, chỉ còn sót lại vài mảnh trăng rơi trên rèm cửa sổ.
Nàng ngồi dậy. Bây giờ là tháng tư, đêm không còn lạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh xuyên qua chăn, cắt vào da thịt.
Nàng nhớ ra rồi.
Nhớ lại những gì nàng đã quên.
Đối với nàng ở kiếp trước, đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, có lẽ ngày đó sau khi dùng bữa tối, nàng chỉ vô tình nghe ai đó nhắc đến.
Nhưng nó đã giải thích được sự nghi ngờ của nàng trước đây.
Tại sao sau khi Bùi Hựu về lại phủ Quốc Công, Vương Cần Sinh lại không đi theo? Vì sao ở bên cạnh Bùi Hựu nhiều năm như vậy mà nàng chưa từng thấy hắn nhắc đến Vương phu nhân hay nhắc gì đến chuyện này.
Tháng tư năm Gia Hòa thứ mười bốn, trưởng công chúa Dung Hoa tìm thấy đứa con ruột thất lạc từ lâu của mình, trình lên thánh thượng đón con về nhà.
Vào ngày nhận tổ quy tông, nhà họ Vương ngập trong biển lửa, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi đôi vợ chồng và một người làm, tất cả cháy sạch đến xương cốt cũng không còn.
...
Sau khi kết quả thi đình được công bố, triều đình đặc biệt tổ chức yến tiệc Quỳnh Lâm cho các tân khoa tiến sĩ.
Từ sáng sớm, Vương Cần Sinh đã chuẩn bị y phục, mũ mão cho Vương Hựu. Thấy một bông hoa đào nở rộ, cành hoa mọc chỉa vào trong sân, hắn ta vui vẻ cắt một cành, cắm trong phòng Vương Hựu.
Nghe nói trong yến tiệc Quỳnh Lâm, không chỉ có các trọng thần trong triều mà cả đương kim thánh thượng cũng tham dự. Nhiều trọng thần sẽ nhân buổi yến tiệc, khảo sát tướng mạo tài hoa của các công tử cho khuê nữ nhà mình, nhiều khoa thi trước, có người còn xin hoàng thượng chỉ hôn ngay tại chỗ.
Mặc dù hôm qua công tử đã từ chối hôn sự đến ngay trước cửa nhưng biết đâu phận đào hoa của người tối nay mới đến thì sao!