Lúc đó nàng rất hâm mộ hắn.
Tuy nhà hắn nghèo nhưng tình cảm cha mẹ rất tốt, lại cực kỳ thương yêu hắn, không giống nàng, mẹ mất sớm, ngay cả hình dáng mẹ ra sao cũng chưa từng thấy qua. Còn cha nàng thì sao, ngày ngày bận rộn chuyện công vụ, bình thường một hai tháng mới gặp được một lần.
Nhưng sau khi gặp lại Bùi Hựu ở kiếp trước, nàng chưa từng nghe hắn nhắc gì đến người mẹ nuôi này nữa, cũng rất ít khi nghe hắn nhắc đến chuyện này.
Ôn Ngưng ăn hết bát mì thứ hai, còn uống thêm một bát canh.
Thật ra Vương phu nhân chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng, nói rằng chuyện nam nữ không thể cưỡng cầu, bảo nàng đừng buồn, nói Vương Hựu nhà bà ấy bên ngoài nhìn thì ấm áp, nhưng thực chất tính tình lại lạnh lùng, cao ngạo, cô nương tìm chồng, vẫn nên tìm một người dịu dàng.
Ôn Ngưng hoàn toàn đồng ý với quan điểm này, quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ.
Cơm no rượu say, Ôn Ngưng mới chậm rãi về Ôn phủ.
Cho dù nàng không muốn đi chăng nữa, nhưng có một nơi nàng vẫn phải về, đó là nhà.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa, quản gia đã vội vã nói: "Ai ui đại tiểu thư của ta, cuối cùng người cũng về rồi", sau đó dẫn nàng vào sảnh chính.
Còn chưa thấy người đâu, nàng đã nghe thấy tiếng quát của Ôn Đình Xuân: "Quỳ xuống!"
Bởi vì Ôn Ngưng từ hôn Thẩm Tấn nên Ôn Đình Xuân đã trăn trở suy nghĩ một thời gian dài.
Ông ấy có thể không theo đuổi quyền lực, không cầu quan cao lộc đầy, bản thân ông ấy không phải người ham quyền lực.
Nhưng con cái của ông ấy thì sao? Không nhắc Ôn Lan, Ôn Kỳ, nam nhân phải dựa vào chính bản thân để lập nghiệp, nhưng Ôn Ngưng, con gái của ông ấy, dù ông ấy có trăm phương ngàn kế chọn cho nàng một gia đình tốt để gả vào, nhưng tương lai gả qua, mấy năm đầu có lẽ là hòa hợp, nhưng thời gian trôi đi, giữa vợ chồng làm gì có chuyện không xích mích?
Nếu lúc đó nhà mẹ đẻ không đủ mạnh để làm chỗ dựa cho nàng, bị đối xử bất công, nàng biết đi nơi nào?
Có lẽ đã đến lúc ông ấy phải điều chỉnh lại phương hướng, tập trung vào sự nghiệp quan trường, kinh doanh cho thật tốt. Giờ đây bọn trẻ đều đã lớn, sẽ không cư xử cẩu thả như thuở nhỏ nữa.
Vì vậy khoảng thời gian gần đây, ông ấy đặc biệt chú tâm vào làm công vụ. Cộng thêm khoa thi ba năm mới tổ chức một lần nên thời gian này ông ấy bận rộn hơn bình thường. Không ngờ mới không để ý nhà cửa có mấy ngày đã bị đứa trẻ "đã lớn" vả cho mấy cái vào mặt.
Ôn Ngưng biết mình không chạy thoát được lần này, nên không giãy dụa gì nữa, quỳ thẳng xuống.
Ngay sau đó, Ôn Đình Xuân hét lên: "Lão Tần, mang gia pháp ra đây!"
"Lão gia..." Tần quản gia muốn khuyên nhủ.
"Đi!" Cả miệng và mũi của Ôn Đình Xuân đều run lên, rõ ràng là đang rất tức giận.
"Cha, đều là lỗi của nữ nhi, xin cha đừng tức giận." Ôn Ngưng quỳ trên mặt đất, thành thật nói.
"Con còn biết ta sẽ tức giận sao? Sao con không chọc ta tức chết luôn đi?" Đã nhiều năm nay, Ôn Đình Xuân chưa từng hung dữ với Ôn Ngưng như vậy, nhưng chuyện hôm nay thật sự đã phá vỡ tầm nhận thức của ông ấy.
Hôm nay trong ca trực, ông ấy cảm thấy thuộc hạ mọi ngày rất kính trọng mình cứ thỉnh thoảng lại quay ra nhìn mình, như có điều gì muốn nói lại thôi.
Sau khi thấy nhiều lần như vậy, ông ấy đi thẳng tới chỗ người kia hỏi xem sao, kết quả người ta nửa thật nửa đùa, bẩm báo lại: "Đại nhân, nghe nói... nghe nói hôm nay nhà ngài đi bắt rể bảng vàng ạ?"
Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ấy, thậm chí ông ấy còn thở mấy hơi mới nhận thức được "bắt rể bảng vàng" là làm cái gì.
Người nọ muốn cười nhưng lại không dám cười ra: "Nghe nói còn... còn bắt cả tân khoa trạng nguyên Vương công tử nữa?"
Ôn Đình Xuân vẫn còn nhớ cảm giác đó đến tận bây giờ, ông ấy cảm thấy huyết mạch toàn thân dâng trào, thậm chí đến khuôn mặt cũng đỏ bừng.
"Hôn nhân đại sự, cha mẹ phải nhờ bà mối đến hỏi chuyện. Bắt rể bảng vàng! Ai dạy con làm thế? Ai cho con lá gan đấy? Hả?" Ôn Đình Xuân đi vòng quanh Ôn Ngưng, cho dù có nằm mơ ông ấy cũng không bao giờ ngờ được đứa con gái dịu dàng, ngoan ngoãn của mình lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy sau lưng mình!
"Nếu như con vừa ý vị Vương công tử kia, thì nói cho cha biết, cha sẽ tự tìm bà mai tới cửa, toàn tâm toàn ý lo cho con!" Ôn Đình Xuân quả thực không nghĩ ra được: "Tuy cha không phải quyền cao chức trọng gì, nhưng chẳng lẽ đến năng lực thu xếp chuyện hôn sự cho con cũng không có?"
Ôn Ngưng không nói tiếng nào.
Đó chẳng phải sợ cha thật sự có năng lực thu xếp được sao?
"Huống chi, Vương công tử là trạng nguyên được hoàng thượng ngự bút thân phong! Là trạng nguyên đứng đầu Lục Nguyên! Hôn sự của hắn sao có thể quyết định bằng ba trò đùa trẻ con của con?"
Ôn Ngưng cúi đầu: "A Ngưng sai rồi."
"Lão Tần! Chân ông bị chôn xuống đất rồi hả?" Ôn Đình Xuân hét lớn về phía Tần quản gia.
Tần quản gia biết lão gia thương cô nương nhất trong nhà, đang nghĩ sau khi hết giận sẽ không nỡ đánh nàng, cho nên dù đã cầm thước đến nhưng vẫn cố ý nấp ở một bên.
Giờ bị Ôn Đình Xuân quát vậy, chẳng còn cách nào khác đành đưa thước ra.
Ôn Đình Xuân cầm thước: "Con có biết hành động ngày hôm nay của con làm tổn hại đến thanh danh của con, còn tổn hại đến danh dự của Ôn phủ không?"
"Tất cả là lỗi của A Ngưng." Ôn Ngưng cam chịu số phận đưa tay ra.
Ôn Đình Xuân cắn răng, chuẩn bị hạ thước xuống.
"Cha! Không được!"
"Cha! Chuyện này đều là do con bày cho muội muội làm!"
Ôn Lan và Ôn Kỳ cùng nhau lao ra, quỳ thẳng xuống trước mặt Ôn Đình Xuân, rất thuần thục.
Ôn Lan: "Cha! Chuyện này đều do nhi tử xử lý không chu toàn, muội muội còn nhỏ, không hiểu được những đạo lý lớn lao kia!"
Ôn Kỳ: "Cha! Con là người dẫn người đến nhà họ Vương bắt rể, không liên quan gì đến A Ngưng! Da con dày, cha muốn đánh thì đánh con đi!"
Ôn Đình Xuân nhìn hai đứa con trai lại càng giận không có chỗ phát tiết, chuyện lớn như vậy mà không đứa nào thông báo với người làm cha này một tiếng, cho rằng ông ấy chết rồi sao?