Ôn Lan đã gặp Vương Hựu mấy lần, biết hắn là người sống quy củ, tuân thủ nguyên tắc, nên cũng không cho rằng hắn giống như lời Ôn Ngưng nói, bịa ra chuyện có hôn ước.
Cho nên lần này hắn tới đây, còn nói ra mấy lời này, thật sự cũng vì không chống cự được nước mắt của Ôn Ngưng. Nhưng không ngờ Vương Hựu lại đồng ý.
Lúc này chỉ cần Vương Hựu tỏ ra do dự hay thấy khó xử thì Ôn Lan sẽ lập tức lùi bước, nói là chuyện này có vẻ không thích hợp, sẽ về nhà bàn bạc lại với xá muội, cũng coi như có cái mà đối phó với Ôn Ngưng.
Đợi Ôn Lan trình bày xong, đôi mắt đen của Vương Hựu như hồ nước gợn sóng lăn tăn: "Lệnh muội muốn hẹn gặp riêng ta?"
"Khụ..." Ôn Lan còn sợ sẽ dọa Vương Hựu một phen, nên nói hết sức văn hoa kín đáo, không ngờ Vương Hựu lại nói thẳng tuột luôn. Hắn giả vờ hắng giọng nói: "Thứ Chi, chuyện này đúng là có chút không hợp lễ, rất không thích hợp, nếu không để ta về nhà..."
"Gần đây nhà ta có nhiều người ra vào, lệnh muội tới đây có phần bất tiện." Không đợi Ôn Lan nói xong, Vương Hựu đã nói trước: "Không bằng hẹn ở sương phòng tửu lâu?"
Ôn Lan sửng sốt, có nằm mơ cũng không ngờ Vương Hựu không những không từ chối mà còn trực tiếp đồng ý luôn.
Hắn há hốc miệng, Vương Hựu vẫn nói tiếp: "Vân Thính Lâu có nhiều sương phòng trang nhã, đồ ăn Giang Nam hình thức tinh tế, hương vị độc đáo, nhiều cô nương trong kinh thành thường hay lui tới. Nếu Ôn tiểu thư đến ăn một bữa cơm, chắc cũng không ai để ý."
Ngay cả địa điểm cũng chọn xong rồi...
Dù phản ứng có chậm đến đâu thì lúc này Ôn Lan cũng nên phục hồi tinh thần, hắn nhất thời mừng như điên, xem ra là thϊếp hữu tình lang cố ý, có triển vọng!
"Dĩ nhiên là được rồi." Ôn Lan lập tức trả lời: "Không biết gần đây Thứ Chi rảnh hôm nào?"
"Mười tám tháng ba này thế nào?"
"Được!" Ôn Lan không giấu được vui mừng, vỗ ghế đứng dậy nói: "Vậy mười tám tháng ba ở Vân Thính Lâu, lúc đó ta sẽ dùng danh nghĩa của mình đặt sương phòng, phiền Thứ Chi chỉ giáo cho xá muội."
"Ôn đại nhân khách khí rồi." Vương Hựu chắp tay.
Sau khi từ nhà họ Vương trở về, Ôn Lan đến thẳng chỗ Ôn Ngưng khoe công trạng, nói cái gì mà đầu óc mình thông minh linh hoạt, tài hùng biện hùng hồn thuyết phục, như thể việc Vương Hựu đồng ý gặp riêng nàng đều nhờ cả vào cái miệng của hắn.
Trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò Ôn Ngưng trong hai ngày này phải đọc mấy tập thơ, tìm hiểu một số vấn đề để đến lúc đó còn tiện đường "trao đổi", tốt nhất là nên làm một bài thơ, khiến cho Vương Hựu nhìn bằng con mắt khác.
Ôn Lan vừa đi thì Ôn Ngưng thở dài.
Tại sao kiếp trước nàng chưa từng thấy đại ca mình không đâu vào đâu như vậy, mỗi lần Ôn Đình Xuân mắng hắn, nàng còn cảm thấy đau lòng thay.
Tính cách của Bùi Hựu thế nào? Trước khi nàng được hắn nuôi ở bên ngoài rồi bị người ta phát hiện, đã có tin đồn rằng hắn không gần nữ sắc, trưởng công chúa cũng vì việc này mà lo lắng không yên, sao hôm nay chỉ vì vài câu của đại ca mà lại dễ dàng đồng ý gặp riêng một cô gái?
Điều này cũng khẳng định suy đoán trước đó của nàng, Bùi Hựu chắc chắn thấy nàng quen mắt, bắt đầu nghi ngờ.
Vậy thì lần gặp tiếp theo này cực kỳ quan trọng, phải được lên kế hoạch cẩn thận.
Lăng Lan thấy Ôn Ngưng bình thường được mấy ngày giờ lại mất hồn mất vía, nhíu mày suy tư, bèn lặng yên đi kê thêm vài thang thuốc cho nàng.
Đảo mắt đã đến mười bảy tháng ba.
Thời tiết không còn lạnh như mấy ngày trước, ấm áp hơn, giống không khí của mùa xuân hơn, chim khách ngoài trời ríu rít gọi bạn, khiến đình viện thêm phần náo nhiệt.
Lăng Lan bưng một chén thuốc đi vào.
Điều kỳ lạ là trước đây cô nương nhà mình sợ nhất là uống thuốc, lần nào cũng phải hết khuyên nhủ lại dỗ dành mới uống. Nàng ấy còn cho rằng lần này mình tự đi lấy thuốc, chắc phải dỗ dành một hồi cô nương mới uống, ấy thế mà Ôn Ngưng lại uống thuốc như uống nước, mày cũng không nhíu lấy một cái.
Lăng Lan không hề biết một hai năm cuối đời, ngày nào nàng cũng phải uống thuốc, những thứ thuốc kia còn đắng hơn thuốc hiện tại rất nhiều, bây giờ uống thuốc không khác gì uống nước.
Hơn nữa, loại thuốc này có tác dụng giúp nàng ngủ ngon, ít mộng mị nên đương nhiên là nàng bằng lòng uống.
"Cô nương." Lăng Lan đặt thuốc sắc lên chiếc bàn nhỏ như thường lệ.
Ôn Ngưng cầm lên uống.
Lăng Lan đẩy đĩa mứt đến trước mặt Ôn Ngưng.
Ôn Ngưng xua tay: "Không cần."
Lăng Lan mím môi nói: "Cô nương, không biết tại sao ta cứ luôn cảm thấy người đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều, khiến ta có vẻ như thành... dư thừa."
Ôn Ngưng bật cười: "A Lan tỷ tỷ của ta, có phải gần đây ta làm tỷ lo lắng quá rồi không?"
Lúc còn nhỏ, Ôn Ngưng vẫn thường hay chạy theo Lăng Lan, gọi nàng ấy là "A Lan tỷ tỷ".
"Lo lắng thì không có, nhưng nhìn người suốt ngày nhíu mày..." Lăng Lan lắc đầu, chuẩn bị cầm mứt rời đi.
"Chờ một chút." Ôn Ngưng kéo Lăng Lan lại, bảo nàng ấy ngồi xuống bên cạnh: "Lăng Lan, hiện tại ta thực sự có chuyện cần nhờ tỷ giúp đỡ."
Lăng Lan ngạc nhiên: "Cô nương nói gì mà nhờ vả? Có chuyện gì cứ trực tiếp phân phó là được."
Ôn Ngưng nheo mắt sắp xếp lại câu từ, nghiêng người nói vào tai Lăng Lan.
Lăng Lan nghe được lời này thì đôi mắt mở to, trên mặt viết mấy chữ không thể tin được, không thể hiểu nổi.
"Cô nương, tại sao người..."
"Đừng hỏi tại sao, chỉ cần trả lời ta, có thể làm được hay không?" Ôn Ngưng kiên quyết nhìn nàng ấy.
"Nhưng mà..."
"Lăng Lan, tỷ hãy tin ta." Ôn Ngưng nắm lấy tay Lăng Lan, sự kiên quyết như thấm cả vào đôi bàn tay nhỏ yếu: "Ta làm vậy tất có lý do riêng."
Lăng Lan sớm biết Ôn Ngưng hiện tại đã có chủ ý riêng, từ hôn với Thẩm Tấn, nhờ đại công tử hẹn gặp riêng Vương Hựu, chuyện ngày mai cô nương muốn làm chắc hẳn cũng giống vậy. Nhưng Ôn Ngưng là cô nương nhà mình, nên tuy không hiểu lắm, nàng ấy vẫn gật đầu đồng ý.