Chương 15: Hắn tuấn tú hơn

"Chuyện này..." Ôn Lan không còn gì để nói, vỗ trán bảo: "Muội muội ngoan, tạm thời đừng khóc nữa được không?"

Nàng khóc làm tim hắn nhói cả lên.

Ôn Ngưng thực sự thu lại dòng nước mắt, hai mắt ầng ậng nước nhìn hắn.

Ôn Lan hít một hơi thật sâu, lại thở dài: "Haiz, A Ngưng... muội thích hắn ở điểm nào vậy? Hắn xuất thân bần hàn, kết quả thi cử còn chưa biết, nếu như thất bại, hắn sẽ không phải người xứng đôi với muội."

Ôn Ngưng không phải thực sự thích Bùi Hựu, kiếp trước nàng còn không hiểu vì sao những người kia lại chết mê chết mệt Bùi Hựu.

Rốt cuộc mấy người họ thích hắn ở điểm nào?

Vì vậy, nàng không trả lời luôn, chỉ chớp mắt nhìn đại ca nhà mình.

Ôn Lan thừa dịp nói: "Tuy rằng hắn học giỏi hơn người, nhưng Thẩm Tấn đâu có thua kém gì, Thẩm Tấn còn biết võ, tuổi trẻ đã lập chiến công, muội và hắn còn đính hôn từ nhỏ..."

"Hắn nhìn tuấn tú hơn Thẩm Tấn..." Giọng nói mềm nhũn của Ôn Ngưng cắt ngang lời Ôn Lan.

Ôn Lan: ...

Nhưng hắn chẳng thể phản bác nổi... ngoại hình của Vương Hựu đúng là không chê vào đâu được, nho nhã mà lạnh lùng, thâm thúy mà sắc bén, ngay cả khí chất cũng vậy, rõ ràng là xuất thân từ một gia đình nghèo nhưng lúc nào tỏa ra hơi thở bức bách người khác. Thẩm Tấn thực ra cũng không tệ, nhưng so sánh với hắn thì đúng là vẫn thua kém.

Nhưng mà... Ôn Ngưng trở nên nông cạn như vậy từ bao giờ vậy?

Không đợi Ôn Lan nói tiếp, Ôn Ngưng đã lấy khăn lau nước mắt lần nữa: "Nếu đại ca không muốn giúp thì thôi vậy, đợi nhị ca trở về A Ngưng sẽ nhờ nhị ca giúp. Từ trước đến giờ nhị ca là người hiểu rõ A Ngưng nhất, nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ."

Nói xong, nàng đứng dậy làm bộ rời đi.

"A Ngưng A Ngưng, đừng..." Ôn Lan cản nàng lại: "Thôi thôi, mấy ngày nữa ca ca được nghỉ sẽ đến tìm Thứ Chi thăm dò xem sao." Để cái tên hỗn thế ma vương Ôn Kỳ đó biết chuyện, ai biết nó sẽ làm ra chuyện gì.

"Đến lúc đó nếu hắn không muốn... muội cũng không thể trách đại ca!" Ôn Lan bồi thêm một câu.

"Đó là đương nhiên." Ôn Ngưng lập tức nở nụ cười mừng rỡ, nhún người nói: "Đại ca vất vả rồi."

...

Mùa xuân ở kinh thành đến muộn, hàng năm sau Tết Nguyên Đán thời tiết thường sẽ se lạnh, thậm chí còn lạnh hơn tháng mười hai âm lịch.

Năm nay cũng vậy, tuyết bất ngờ rơi vào một ngày ấm áp, khiến người ta có cảm giác như mùa đông trở lại.

Vương Cần Sinh đóng chốt cửa, vang lên một tiếng rầm, hai tay đút vào ống tay áo, đạp tuyết, vừa rảo bước vừa mắng: "Thấy sang bắt quàng làm họ! Trước kia không biết có qua lại với nhà mình không? Giờ lại tìm đến tận cửa, nằm mơ đi!"

Vương Cần Sinh là thư đồng của Vương Hựu.

Nhà họ Vương không giàu, nhưng ngay cả khi nhà không có gì để ăn, Vương Phúc cũng chưa từng coi nhẹ việc học hành của Vương Hựu.

Người khác có thứ gì, Thứ Chi nhà ông ấy cũng phải có.

"Lão gia, hắn nói hắn là thúc phụ của thím hai nhà cách vách, cho nên con đuổi hắn đi rồi."

Nhà họ Vương chỉ có một cái sân nhỏ, Vương Cần Sinh mới bước vài bước đã vào nhà chính, đang thưa chuyện với Vương Phúc.

Kể từ khi biết Vương Hựu đỗ đầu kỳ thi hội, họ hàng mười tám năm không gặp, rồi họ hàng của họ hàng, thậm chí cả những người không có chút quan hệ huyết thống bỗng từ đâu tìm đến nhiều như nấm mọc sau mưa. Thế là mấy ngày nay ngôi nhà hiu quạnh này thỉnh thoảng lại có khách đến thăm.

Phu nhân nhà họ Vương bệnh đã lâu, không chịu nổi quấy rầy nên họ dứt khoát đóng chặt cửa, miễn tiếp khách.

Nhưng gần đây, ngoài những "người thân" đơn phương đến nhận họ hàng, còn có rất nhiều người trong triều tìm đến.

Mặc dù Vương Hựu không có ý định bám vào giới quyền quý, nhưng Vương Phúc vẫn lo lắng thái độ quá lạnh lùng sẽ đắc tội với người ta, vì vậy mỗi khi có người gõ cửa, đều bảo Vương Cần Sinh ra hỏi trước.

Lúc này Vương Phúc đang chơi cờ với Vương Hựu.

Vương Phúc tuổi tác không tính là lớn, năm nay mới bốn mươi lăm. Chẳng qua là từ khi Vương phu nhân lâm bệnh, hoàn cảnh gia đình ngày càng sa sút, ông ấy làm đủ mọi nghề, chịu đủ mọi gian khổ, hơn mười năm trôi qua, giờ đây tóc đã bạc trắng như cụ ông sáu mươi.

Nhưng tinh thần ông ấy vẫn tốt, tài đánh cờ rất tinh xảo, hai người chặt chém nhau trên bàn cờ không chút nương tay.

"Thứ Chi, Cần Sinh nói mấy ngày trước con một mình lên chùa Từ Ân, có chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này lại có người gõ cửa, Vương Cần Sinh vừa đi ra, Vương Phúc bèn hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Vương Hựu hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói: "Mấy ngày trước con nhận được một lá thư nặc danh, trong đó có viết hắn là bạn cũ nhiều năm không gặp nên hẹn con đến chùa Từ Ân một chuyến. Con nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra mình có người bạn cũ nào nhiều năm không gặp, nhưng thấy nét chữ rắn rỏi có lực, không phải do phàm phu tục tử viết nên theo lời mời trong thư đến đó một chuyến."

Tay cầm quân cờ của Vương Phúc dừng lại một chút: "Con đã gặp được ai?"

Vương Hựu lắc đầu: "Không gặp được."

Hắn đến đó từ sáng sớm, chờ gần hai tiếng nhưng không gặp được người nào đặc biệt, cũng không có ai chủ động bắt chuyện.

"Ngược lại lại gặp được đại công tử của Ôn Đình Xuân làm quan ở Hồng Lư Tự." Vương Hựu nói.

Vương Phúc chậm rãi nói: "Ôn đại nhân làm quan mấy năm, thanh liêm nghiêm chính, không tham dự vào chuyện đấu đá trong triều, chắc chắn không phải ông ấy."

"Vâng, chỉ tình cờ gặp thôi."

"Nhưng con vẫn phải cẩn thận." Vương Phúc dặn dò: "Con xuất thân nghèo khó, nếu cuối tháng này có thể đỗ đầu khoa thi đình thì chính là trạng nguyên đầu tiên đỗ Lục Nguyên, lúc đó sẽ làm mất mặt bao nhiêu thế gia sĩ tộc, tổn hại đến lợi ích của bao nhiêu vương tôn quý tộc? Nếu bọn họ không lôi kéo được con tất sẽ có chủ ý khác."

Vương Hựu khẽ cười, giọng điệu ngạo nghễ: "Họ có thể làm gì được con?"