Chương 9

Lúc Đới Nguyên nói ra hai chữ đó, ánh mắt xuất hiện sự ỷ lại không hợp tuổi.

Cảm giác kỳ lạ bỗng chốc xuất hiện trong lòng Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh rút tay về trong chớp mắt. Y nhìn chằm chằm người trước mặt, nửa ngày mới nói ra được một chữ: "Cậu..."

Đới Nguyên lộ ra vẻ mặt khổ sở, hắn nhỏ giọng thỉnh cầu Hoắc Hữu Thanh khoan hãy rời đi. Nói xong, hắn lấy ngay điện thoại của mình ra, ngón tay gõ trên màn hình vài cái, sau đó giơ màn hình về phía Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh theo bản năng nhìn qua, trên màn hình là một bức ảnh.

Có hai người.

Một người mặc áo sơ mi trắng ngồi trên sô pha, hai cúc áo trên cùng không cài, mở rộng để lộ làn da chỗ xương quai xanh trắng như tuyết, cùng với những dấu hoa mai. Mặt mày y thoải mái nhìn thẳng vào camera, thậm chí khóe môi còn có ý cười.

Mà tay y đang đặt lên mái tóc đen của người đang gối đầu lên chân mình, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất thân mật.

Còn người được chạm vào tóc, hắn đang ngửa đầu nhìn người ngồi trên sô pha. Cho dù màn hình chỉ chụp được nửa khuôn mặt hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình ý trên gương mặt của người nọ.

Quyến luyến, bịn rịn và khát khao.

Y cứng nhắc xoay mặt đi không dám nhìn lâu. Thanh âm yếu ớt của Đới Nguyên lọt vào tai y: "Chủ nhân, tôi không lừa cậu, cậu yêu tôi."

"Cậu, trước tiên cậu đừng gọi tôi như thế", âm thanh của Hoắc Hữu Thanh như mắc ở cổ họng, cảm xúc mách bảo y phải rời đi nhưng lý trí lại muốn y phải làm rõ một chuyện.

Y đứng tại chỗ, sau khi bình tĩnh lại, y lại nhìn về phía Đới Nguyên rồi cố gắng bình tĩnh nói: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."



Nơi nói chuyện là phòng riêng trong một quán trà cao cấp.

Hoắc Hữu Thanh tự rót một tách trà cho mình, vừa muốn nói chuyện thì nhìn thấy thanh niên ngồi đối diện đang cúi đầu, lời muốn nói lại nuốt trở về.

Rõ ràng là cao hơn một người đàn ông bình thường, nhưng lộ ra một mặt yếu đuối, vô cùng đáng thương, càng kỳ lạ hơn chính là y không có cảm giác phản cảm hay chán ghét, mà còn có cảm giác hơi đau lòng và bất đắc dĩ.

Tâm trạng Hoắc Hữu Thanh phức tạp, lại rót thêm một tách trà, mà tách trà này là rót cho Đới Nguyên.

Chắc là Đới Nguyên nghe được tiếng động, hắn lập tức ngước lên nhìn tách trà trước mặt, nâng cằm lên nhìn thoáng qua người đối diện.

Mí mắt quá thâm bị che đi một chút, khiến cặp mắt hổ phách kia càng trở nên thông suốt vô tội. Dường như hắn rất vui, nhẹ giọng nói cảm ơn với Hoắc Hữu Thanh.

Tâm trạng của Hoắc Hữu Thanh càng trở nên phức tạp, nhưng dù phức tạp thì cũng nhất định phải nói ra.

"Lần trước tỉnh lại ở bệnh viện tôi đã quên rất nhiều chuyện, tôi có thể hỏi cậu, tôi... và cậu quen nhau như thế nào vậy, với lại, trong lúc đó tôi và cậu đã xảy ra chuyện gì?"

"Đương nhiên là được rồi", Đới Nguyên nói xong thì đột nhiên im lặng một lúc. Hoắc Hữu Thanh vừa định mở miệng thì lại nghe hắn nói.

"Chúng ta biết nhau năm cậu về nước 20 tuổi, lần đầu tiên gặp nhau là ở tiệc sinh nhật của A Lang. A Lang giới thiệu tôi với cậu, nói cậu là bạn tốt nhất của cậu ấy. Hôm đó chúng ta cũng trao đổi phương thức liên lạc. Sau này cậu hẹn tôi ra ngoài chơi, lúc đầu chúng ta chỉ là chơi bình thường, đến nhà hàng ăn cơm, đi chơi bóng, đi nghe hòa nhạc. Nhưng có một ngày cậu hẹn tôi qua nhà mình, cậu nói cậu xem ảnh chụp mà tôi đăng hình trên mạng xã hội rồi, muốn mời tôi chụp ảnh cho cậu.

Chúng ta là bạn bè nên tôi liền đồng ý, đến lúc tới nhà cậu thì bỗng nhiên cậu nhốt tôi lại... Mấy ngày đó, đôi khi chúng ta ở trên giường, có lúc ở ban công, cũng có lúc trong phòng tắm. Tôi bị cậu cho dùng thuốc, ý thức hỗn loạn, tôi cố gắng phản kháng, nhưng vừa phản kháng thì cậu liền...

Nói đến đây, cả người Đới Nguyên run lên, như thể rất sợ hãi: "Cậu đánh tôi, dùng roi da quất tôi, nhốt tôi lại, nói chó không nghe lời nên phải dạy dỗ."

Nghe được chuyện mình đã làm từ miệng của người khác, à không, là chuyện khủng khϊếp mà mình đã làm trong tương lai, đúng là một loại cảm giác cực kỳ lạ lẫm. Lông mi Hoắc Hữu Thanh run rẩy, không thể không uống một ngụm trà để giấu đi sự thất thố của bản thân.

Người mà Đới Nguyên miêu tả quả thật không phải là y.

Đới Nguyên hình như cũng nhận thấy sự lúng túng của Hoắc Hữu Thanh, hắn dừng việc kể lại chuyện cũ, chậm rãi đứng dậy rồi ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, hắn thật cẩn thận cọ hai má vào đầu gối Hoắc Hữu Thanh, lông mi dày rậm rủ xuống che đi hơn nửa đôi mắt màu hổ phách.

"Chủ nhân không cần tôi nữa sao?", hắn hỏi.

"Cậu không nên gọi tôi là chủ nhân", Hoắc Hữu Thanh muốn đẩy Đới Nguyên ra nhưng lại chạm tới làn da lạnh lẽo của đối phương, liền vội vàng rụt tay lại.

Y không nhìn Đới Nguyên bên chân mình nữa: "Những lời của cậu với những gì tôi biết lúc trước không giống nhau, tôi không thể tin tưởng cậu chỉ qua một bức ảnh được, bọn họ đều nói tôi hận cậu, muốn gϊếŧ cậu..."

Đới Nguyên không nói lời nào, hai má hắn vẫn luôn dán vào chân của Hoắc Hữu Thanh. Bởi vì đang là mùa xuân, quần âu mà Hoắc Hữu Thanh mặc cũng không quá dày, thậm chí còn hơi mỏng. Máu tuần hoàn kèm theo nhiệt độ truyền tới má hắn qua lớp vải quần, mới đầu là dán hai má, sau đó được đà dán cả cơ thể lên.

Máu huyết của Hoắc Hữu Thanh như đang chảy vào cơ thể hắn.

"Hửm?", Hoắc Hữu Thanh để ý Đới Nguyên im lặng quá lâu, y giật giật chân muốn đối phương cách xa mình ra. Y vừa nhúc nhích thì Đới Nguyên cũng di chuyển theo.

Đới Nguyên ngước mặt lên, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh, ánh nắng ngoài cửa sổ như làn gió mát lướt qua gương mặt quá mức tinh xảo ấy, không hiểu tại sao trên làn da tái nhợt lại phiếm hồng, lời nói vặn xoắn ẩn trong hàm răng: "Tôi còn bằng chứng khác."



Hoắc Hữu Thanh vừa đi vào căn hộ liền phát hiện phong cách của nơi này dựa theo sở thích của mình. Y thích cửa sổ sát đất, mỗi một phòng ở đây đều có cửa sổ sát đất, nhất là phòng ngủ chính với ba mặt đều là cửa sổ sát đất.

Đồ trang trí ấm áp, đồ dùng đều là đồ đôi, ngay cả dép ở ngoài cửa cũng là hai đôi, điều này nói cho Hoắc Hữu Thanh biết chủ nhân của căn hộ này có hai người.

Có rất nhiều quần áo trong phòng thay đồ của phòng ngủ chính, Hoắc Hữu Thanh xem xét dưới sự cho phép của Đới Nguyên. Tất cả đều là nhãn hiệu mà y yêu thích, thậm chí nét chữ trên tờ ghi chú dán ở cửa kính cũng là của y.

Tờ ghi chú này hẳn là ở đó rất lâu rồi nên keo dán cũng không còn dính chắc nữa, Hoắc Hữu Thanh vừa đυ.ng một cái liền rơi xuống, trên đó viết: "Quần áo trong tủ mang đi giặt."

Lời nói giản dị, qua loa càng lộ ra hơi thở của cuộc sống.

Đới Nguyên nói bọn họ từng ở chung một thời gian, có lẽ cũng không tính là ở chung, là y nhốt Đới Nguyên ở đây. Tóm lại y chưa từng đến căn hộ này bao giờ, nhưng nơi này tràn ngập hơi thở của y.

Sắc mặt Hoắc Hữu Thanh hơi trắng, y nhặt tờ ghi chú lên: "Chúng ta từng ở đây rất lâu sao?"

Đới Nguyên chú ý tới Hoắc Hữu Thanh đã đổi "tôi và cậu" lúc trước thành "chúng ta", hắn ừ một tiếng, nói tiếp: "Còn một cái này nữa, cậu muốn xem không?"

Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, đột nhiên y có một loại trực giác rằng đồ vật mà mình sắp thấy này rất có thể là y không thể tiếp thu được, nhưng hiện tại chân tướng đã ở ngay trước mắt, như đứng trên bờ vực của một vách đá, biết rõ là nguy hiểm, nhưng nhịn không được mà trộm nhìn xuống vực thẳm.

"Thứ đó ở đâu?", y hỏi Đới Nguyên.

Đới Nguyên chỉ xuống bên ngoài, vẻ mặt có chút thất thố, lại có chút kích động: "Ở phòng khách."

Dường như hắn không muốn Hoắc Hữu Thanh xem thứ đó, nhưng vẫn dẫn người đến phòng khách, hắn mời Hoắc Hữu Thanh ngồi xuống, còn mình thì đi tới trước tủ TV mở lên, dùng điều khiển mở một đoạn video lên.

Cảnh vật trong video chính là phòng ngủ chính của căn hộ này.

Vừa nãy Hoắc Hữu Thanh vào phòng ngủ chính thì đã chú ý tới chiếc giường lớn quá lố kia, lúc này camera đối diện với chiếc giường kia.

Y lại nhìn thấy mình trong thứ mà Đới Nguyên cung cấp. Y đang ngồi trên giường, quần áo xộc xệch, nhưng còn ổn hơn một người khác trong video.

Một người khác bị xích hai tay, đeo một chiếc vòng như đồ của chó.

Người đó là Đới Nguyên.

Một người trắng như tuyết và tái nhợt không ngừng nhấp nhô lên xuống. Trong video, Đới Nguyên nhắm chặt mắt, tiếng thở gian nan phát ra từ cổ họng. Chẳng biết qua bao lâu, hắn van xin gọi chủ nhân.

Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm chính mình trong video, dường như y biết chính xác Đới Nguyên muốn làm gì. Y không khách khí mà tát thẳng vào mặt Đới Nguyên, làm cho khuôn mặt hắn lệch qua một bên: "Không phải!"

Có âm thanh nức nở trong giọng của Đới Nguyên, giống như động vật nhỏ tội nghiệp: "Chủ nhân, tôi muốn ra, chủ nhân..."

Trong video, Hoắc Hữu Thanh cúi xuống cười khúc khích: "Thoải mái vậy sao?"

Đôi mắt Đới Nguyên mang theo sương mù, nặng trĩu, hắn cắn môi nhìn chằm chằm người bị ánh trăng che khuất, đôi mắt trong như ngọc, một màu trắng tuyết đập vào mắt hắn. Ý thức của hắn dường như rõ ràng trong chốc lát, nhưng cuối cùng nó vẫn bị hỗn loạn chiếm lấy. Hắn thành thật nói: "Bên trong chủ nhân thật thoải mái, chó nhỏ muốn..."

Video chưa chiếu hết bỗng bị Hoắc Hữu Thanh tắt đi.

Y cứng đờ đứng yên một chỗ, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy. Đới Nguyên quan sát vẻ mặt của y, cẩn trọng mở miệng: "Chủ nhân có ổn không?"

Thanh âm giống với thanh âm trong video vừa chiếu, chỉ có ngữ điệu là không giống, loại cảm giác này làm Hoắc Hữu Thanh cảm thấy vô cùng không thoải mái. Y bối rối dời tầm mắt, không dám nhìn Đới Nguyên: "Nếu lời cậu nói là sự thật, vậy thì tại sao tôi lại phải....", y dừng lại một chút, sửa lại lời: "Làm những chuyện tổn thương cậu?"

"Bởi vì cậu nói tôi không ngoan, luôn muốn rời đi, cậu còn nói tôi hấp dẫn ánh mắt của nhiều người khác, không phải là của một mình cậu."

Hoắc Hữu Thanh cả kinh, nghiêng đầu nhìn Đới Nguyên.

Lúc Đới Nguyên nói những lời này thì vô cùng điềm tĩnh.

"Vậy cậu.... Biết tôi đã quên những việc này, tại sao còn muốn nói cho tôi biết?" Hoắc Hữu Thanh khó khăn nói: "Không phải cậu nên tránh tôi càng xa càng tốt sao?"

Đới Nguyên gục đầu xuống, hình xăm chữ "Hữu" trên cần cổ thon dài giống như một cây kim thẳng tắp đâm vào lòng người khác.

"Tôi đã bị chủ nhân thuần phục rồi", hắn khẽ nói.

- Hết chương 9-