Chương 80: Tôi yêu em

Đêm đó, họ ngủ cùng nhau, chẳng làm gì cả mà chỉ ôm nhau. Hoắc Hữu Thanh vùi vào trong lòng Đới Diệc Tân, lắng nghe đối phương trải qua sáu năm như thế nào.

Nghe nói hắn đã ở bệnh viện bốn năm, y liền xoa đầu Đới Diệc Tân: "Vậy bây giờ còn cần uống thuốc không?"

"Không cần nữa." Đới Diệc Tân thì thầm nói: "Bác sĩ nói tôi đã khỏi hẳn, nên tôi mới dám tới tìm em."

Hoắc Hữu Thanh không biết nhiều về tâm lý học nên nghe xong y cũng tin là vậy. Cơn buồn ngủ dần kéo đến, y từ từ nhắm mắt lại, chút ý thức cuối cùng y cảm nhận được Đới Diệc Tân hôn lên trán mình.

Một nụ hôn cực kỳ dịu dàng, không có ý gì khác.

Y chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấy và không hề biết rằng điện thoại di động của Đới Diệc Tân trên bàn cạnh giường sáng lên.

Nếu lúc này y còn thức và nhìn màn hình điện thoại, y sẽ phát hiện ra rằng Đới Diệc Tân đã nhận được một email từ một viện điều dưỡng ở nước ngoài.

Trong email có báo cáo chi tiết tình hình của hai bệnh nhân trong một tháng qua.

8

Đới Diệc Tân đang thức đương nhiên thấy điện thoại sáng lên, nhưng y không bắt máy. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trong vòng tay mình, không ngừng miêu tả đối phương bằng ánh mắt tham lam.

Hắn rút một tay ra đặt lên đầu mình.

Những ngón tay mảnh khảnh như đang mò mẫm tìm phím đàn, khi chạm vào chỗ nào đó thì dừng lại, áp đầu ngón tay và cả lòng bàn tay lên đó.

Đây là hộp sọ không có dấu vết bị cắt.

13

"Tôi yêu em." Đới Diệc Tân yên lặng nói với đóa hồng trong ngực, nói rất chậm, giống như một đứa trẻ đang tập nói: "Em là của tôi."

1

Em là của tôi.

Tôi cũng là của em.

- Hết chương 80-

HOÀN THÀNH

3

Editor: Các bạn không nhìn nhầm đâu. Hoàn rồi đó, chương 80 kết thúc với 449 chữ (bản raw).

Sau đây mình xin phép edit thêm một đoạn phân tích của bạn "PRAY" về cái nhìn của bạn đối với nhân vật ở chương 80 của truyện trên Tấn Giang ạ.

|| Một mặt, Hữu Hữu cố gắng trở lại cuộc sống của một người bình thường và theo đuổi tình yêu của một người bình thường, nhưng sự thật là, tất cả các mối quan hệ thân thiết của cậu ấy dường như không được bình thường cho lắm. Tình yêu và sự thù hận với Đại Đới (Đới Diệc Tân) lại càng khó quên. Sáu năm sau, Đại Đới thì không cần phải nói, thật ra Hữu Hữu cũng không thoát được... Cái cảm giác lúc gặp lại, Đại Đới như là người nhóm lửa, còn Hữu Hữu như người góp dầu (x).

Cá nhân tôi cảm thấy, trên thực tế, cuối cùng Hữu Hữu cũng không thể quay lại, không thể là một người bình thường (nói thẳng ra là cậu ấy chưa bao giờ bình thường), và cuối cùng, hai bệnh nhân duy trì mối quan hệ lừa dối nhau: Anh lừa tôi, tôi giả vờ bị anh lừa để lừa anh, miễn là "có thể nhìn thấu nhưng chớ nên nói ra", có thể bỏ qua những chi tiết vụn vặt khác — thì làm gì được?

Tính trơ cao (kiểu thờ ơ, không quan tâm) của Hữu Hữu trong các mối quan hệ giữa các cá nhân (chủ quan) khiến cậu ấy có khả năng chấp nhận. Cách làm của Đại Đới - làm bất cứ điều gì cần thiết để đạt được mục đích của mình - cho phép cậu ấy chấp nhận làm diễn viên cả đời [thậm chí là vô cùng đắc chí], làm một người bình thường, khi cậu ấy còn là Đới Nguyên cũng từng hành động như vậy, kinh nghiệm phong phú, hạ bút thành văn (quen tay hay việc).

Sau đây đều là suy đoán, hỏi cũng chỉ là tùy tiện suy nghĩ một chút, thực tế nó không đúng đâu.

[Suy đoán: tính trơ cao của Hữu Hữu trong các mối quan hệ giữa các cá nhân]:

Trong truyện, mối quan hệ giữa Hữu Hữu và mọi người thật ra là kiểu thuận nước đẩy thuyền. Trước khi bắt đầu bài viết này, tôi đã cảm thấy thật xui xẻo khi có một Cung Lang ở bên cạnh, thêm cả Cừu Vấn Phỉ nữa thì đúng là xui tận mạng, sau đó là cả nhà cậu mợ và anh họ... Tất cả các mối quan hệ thân thiết xung quanh Hữu Hữu có hơi có ham m.uốn độc chiếm + che chở quá mức. Mặc dù cậu mợ và anh họ có vẻ là một gia đình bình thường và tốt đẹp, giàu cảm xúc của Trung Quốc dưới bối cảnh của bốn tên biế.n thái, nhưng rõ ràng là nằm ngoài tầm kiểm soát của những gia đình bình thường. Vì vậy, có một khả năng: Hữu Hữu thực sự duy trì một thái độ "ngậm bồ hòn làm ngọt" đối với tất cả mọi người ngoại trừ cha mẹ ruột của mình. Cậu ấy sẽ không có nhu cầu tình cảm đối với người khác, và chỉ những người có tình cảm đặc biệt mạnh mẽ mới có thể bước vào cuộc sống của cậu ấy — bởi vì cậu ấy không hề chủ động.

[Suy đoán tính hai mặt của Hữu Hữu]:

Trên thực tế, Hữu Hữu có hứng thú cao bất thường đối với những hành vi bị người thân ngăn cấm, thầm khao khát "tự do" và mọi thứ tượng trưng cho "tự do"... Chỉ có nhạc kịch là thứ cậu ấy thật sự yêu thích và hoài niệm, và những thứ tượng trưng cho cái đẹp, hạnh phúc và tình yêu. Cho nên, đối với Hữu Hữu, mạnh dạn suy đoán thì — cậu ấy cũng có hai mặt:

[Bên ngoài]: Cậu ấy được giáo dục bởi các giá trị phổ quát của xã hội, cậu ấy tin rằng ý định của người tạo ra chúng là đúng, và tình yêu của cha mẹ ruột của cậu ấy: thanh nhã, thuần khiết và hoàn hảo như một vở nhạc kịch, mới đúng là tình yêu.

[Bên trong]: Cậu ấy không có khả năng chống lại tất cả những người và hành vi lệch lạc, giống như Cừu Vấn Phỉ khi đối mặt với con thỏ bệnh bị mổ xẻ. Hữu Hữu cũng sản sinh ra kho.ái cảm trong mối quan hệ cực kỳ không bình thường với Đại Đới - không phải từ hành vi bệ,n.h h.oạn của Đại Đới, mà đến từ sự thù hận khi phản kháng lại Đại Đới? Tuỳ ý trả thù? Khi đối mặt với Đại Đới và Tiểu Đới, Hữu Hữu có thể trút hết những cảm xúc bị đè nén và sự bất mãn bị kìm nén trong cuộc sống lên họ - bởi vì trong mối quan hệ này, cậu ấy đứng trên điểm an toàn tuyệt đối. Những giá trị quan của bên ngoài khiến cậu ấy không dám phản kháng lại sự bảo vệ quá mức của gia đình cậu mình. Để duy trì tình bạn duy nhất của mình, cậu ấy đã nhiều lần dung túng cho Cung Lang ở giai đoạn đầu, vì phép tắc xã giao, cậu chưa bao giờ trở mặt với người khác, sợ nó quá khó coi. Chỉ khi đối mặt với Đại Đới và Tiểu Đới, bất kể cậu ấy bộc lộ cảm xúc của mình như thế nào, điều đó đều có thể tha thứ, và bất kể cậu sa ngã đến đâu đều là do bị kẻ biế.n thái ép buộc hoặc dụ dỗ — cảm giác an toàn kỳ lạ trỗi dậy, cảm giác tội lỗi đầy rẫy đã có người nhận lấy.

Chính bản thân Hữu Hữu cũng mơ hồ nhận thức được điều này nên sự tự căm ghét bản thân cũng rất nặng nề... Cậu ấy hoàn toàn ý thức được một điều: trên bình diện đạo đức, tình yêu không nên ích kỷ, hẹp hòi, không rào trước đón sau, nhưng ham m.uốn của con người cũng không phân rõ trái phải. Trong d.ục vọng của con người, bạn ích kỷ, hẹp hòi và bị dồn đến tình thế không thể cứu vãn.

Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng trong tuyến thời gian đang thay đổi của năm mười tám tuổi và trong tuyến thời gian ban đầu là hai mươi bảy tuổi, cuối cùng, chỉ có cái chết của cậu mợ là được thay đổi, một điều ngoài ý muốn khiến mọi thứ bị vạch trần. Giữ lại "tầng giấy mỏng", Hữu Hữu có thể bắt đầu cố gắng chấp nhận một Đại Đới tuân thủ các quy tắc "giữ bí mật riêng", giống như cậu ấy đã từng khoan nhượng với hành vi thân mật quá mức của Cung Lang vậy. Theo một nghĩa nào đó, đó có phải là một loại ích kỷ?

[Về hai bệnh nhân]:

Tôi cá rằng một người là ba Đới và một người là Tiểu Đới. "Phụ từ tử hiếu" (cha nhân từ, con có hiếu), "huynh hữu đệ cung" (anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau) - Nghĩ cũng biết Tiểu Đới tuyệt đối không thể tuân theo các quy tắc sau khi mình nắm quyền, cậu ấy không thể làm bất cứ điều gì khiến Đại Đới hài lòng. Khả năng Đại Đới xuất hiện chỉ có thể là hắn đã đưa ông bô xấu xa và đứa em trai xấu tính đến nơi núi non rồi.

Nổi khùng giữa đêm xong rồi, cuối cùng xin nhắc lại, những điều trên đều là suy đoán, sai cũng là điều là bình thường, đúng chút ít cũng là do trùng hợp, quyền giải thích luôn thuộc về Đông Thi Nương. ||

LỜI KẾT

Lời đầu tiên mình muốn cảm ơn tất cả các bạn đọc đã rất cố gắng chờ đợi từng chương truyện của chúng mình trong một quãng thời gian dài như vậy (18/2/2022 - 5/7/2023).

Lời thứ hai mình (Nổ) muốn gửi đến những editor đã đóng góp trong bộ truyện "Bạch nguyệt quang bị ghét bỏ" rằng, dù chúng ta không đi cùng nhau đến cuối cùng nhưng mình vẫn cảm ơn các bạn rất rất nhiều vì đã hỗ trợ mình trong thời gian mình bộn bề nhiều việc, dù đi cùng nhau không lâu nhưng mình vẫn rất trân trọng công sức mà các bạn đã đóng góp. Hy vọng sau này sẽ có dịp được hợp tác lâu hơn nhé ♥️

Mình biết trong 80 chương truyện qua vẫn còn rất nhiều thiếu sót trong cách hành văn của editor, mình vẫn luôn mong sẽ nhận được những lời góp ý chân thành để mình có thể cải thiện, trau chuốt nhiều hơn cho những bản edit sau. Trân trọng.

Vì thời gian edit bị đứt quãng trong một thời gian dài nên nhiều bạn theo dõi có thể bị ngắt mạch truyện, mình rất lấy làm tiếc vì điều này. Song, nếu có thời gian thì các bạn hãy thử đọc lại một lần liền mạch nhé, đây là một bộ truyện với logic khá đáng đọc đấy.