Chương 71: Đỏ thật

Mặc dù Đới Nguyên tin rằng Hoắc Hữu Thanh có năng lực xuyên không, nhưng hắn vẫn rất tò mò và muốn hỏi rất nhiều. Chẳng hạn như Hoắc Hữu Thanh xuyên thế nào, nghe đâu là sẽ xuyên lúc ngủ. Hắn tò mò lắm.

"Dòng chảy thời gian của hai thời không không giống nhau?"

Đây cũng là điều mà Hoắc Hữu Thanh luôn cảm thấy kỳ lạ.

Mỗi lần y xuyên qua chỉ đi vào một thời không, thời gian ở thời không còn lại sẽ ngừng lại, cho đến khi cơ thể của y trong thời không đó tỉnh lại.

Thời gian đang đợi y.

"Ừm."

Thấy Hoắc Hữu Thanh gật đầu, trong mắt Đới Nguyên lộ ra vẻ hưng phấn, hắn nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Hoắc Hữu Thanh: "Để tôi được không? Đêm nay tôi trông cậu ngủ."

Yêu cầu này bị từ chối. Hoắc Hữu Thanh không có năng lực khống chế quy luật xuyên không, y không dám chắc đêm nay ngủ sau khi mở mắt ra thì mình có đi tới thời không 27 tuổi hay không. Đới Nguyên có vẻ là thất vọng, vội vàng hỏi lại: "Lúc trước chúng ta ngủ cùng ở khách sạn, cậu đã xuyên mấy lần?"

Hoắc Hữu Thanh không định kể mọi chuyện cho Đới Nguyên, y chẳng có chút tin tưởng nào với hắn cả cho nên chỉ trả lời lấp lửng, cũng không nhắc tới lần trước y đã ở lại thời không 27 tuổi hơn năm tháng.

"Hãy nói về thỏa thuận đi. Tôi sẽ cung cấp cho cậu tất cả những gì tôi có, nhưng tôi sẽ không ra mặt, chuyện này tuyệt đối không được lên luỵ đến gia đình tôi." Hoắc Hữu Thanh ngắt lời Đới Nguyên và hỏi lại.

Đới Nguyên nên thẳng thắn về việc này.

Hắn đồng ý nhanh như vậy khiến Hoắc Hữu Thanh cảm thấy bất an.

Đới Nguyên tỏ ra hứng thú với Hoắc Hữu Thanh, hắn cười bất đắc dĩ: "Tôi đã nói với cậu trước là tôi không phải làm bộ, dù có thế nào thì tôi cũng sẽ bảo vệ cậu và gia đình của cậu, nếu không cậu nhất định sẽ ghét tôi, hận tôi. Sao tôi có thể từ từ vạch ra tương lai? Tôi đã nói, tôi muốn nhà họ Đới và cả cậu. Tôi tin là cậu sẽ rung động với tôi. Người như anh trai tôi không phù hợp với cậu đâu. Dù cậu không muốn nói cặn kẽ những chuyện của tương lai cho tôi, nhưng tôi hiểu chắc chắn là cậu không vui vẻ gì."

Vừa nói, hắn vừa cúi người trước mặt Hoắc Hữu Thanh, vẻ mặt cầu xin khen ngợi "Tôi rất biết điều đúng không".

Hoắc Hữu Thanh đang lơ đãng, lúc tỉnh táo lại liền đẩy mặt Đới Nguyên ra. Y đâu phải người ngu, y biết Đới Nguyên cố ý nói vậy, mục đích là để trấn an y. Ít nhất là khi hợp tác với hắn, y không cần lo lắng về sự an toàn của gia đình mình.

Đêm đó, Hoắc Hữu Thanh đáp chuyến bay cuối cùng trở về. Y không ở lại nước M, tránh để ba Đới phát hiện mình nhúng tay. Trong khoảng thời gian này Đới Nguyên sẽ che giấu tất cả dấu vết của y ở nước M. Hơn nữa, y còn có một chuyện rất quan trọng.

Y cần phải đến thời không 27 tuổi.

Y cần tìm hiểu làm thế nào mà Đới Diệc Tân đánh bại được ba Đới.

Không biết thời không có biết y có thể thay đổi tương lai hay không mà tần suất xuyên qua lại trở nên thường xuyên hơn. Ở 27 tuổi, y liên lạc với trợ lý Quế.

Trợ lý Quế đã ở cùng Đới Diệc Tân gần sáu năm, anh ta biết rất nhiều điều về Đới Diệc Tân, nhưng anh ta không biết những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian chín năm trước 27 tuổi.

Làm thế nào mà Đới Diệc Tân "tiễn" được ba ruột của mình đến viện dưỡng lão dưới sự khống chế b.iến thái của ba Đới, để sau đó ngồi vững trên vị trí ở tập đoàn Đới thị.

Lần này Hoắc Hữu Thanh mời Trợ lý Quế gặp mặt cũng không có hy vọng chắc chắn, nhưng đối phương lại cho y một chút ngạc nhiên.

"Ngài Hoắc có muốn đến nhà họ Đới một lần không? Ở đó có một cái két sắt, tôi có thể lấy thứ anh muốn ở đó."

Sắc mặt Hoắc Hữu Thanh đột ngột thay đổi: "Anh... Anh cho rằng tôi sẽ tới tìm anh? Hay là cái gì?"

Trợ lý Quế lắc đầu, lại gật đầu: "Thật ra, tôi không chắc liệu anh có đến tìm tôi không, nhưng tôi thì thật sự đang đợi anh đến tìm tôi. Đó là lời dặn của tổng giám đốc Đới. Ngài ấy nói rằng nếu anh hỏi tôi về chín năm trước, thì hãy nói cho anh biết những gì ngài ấy đã nói trước đó. Hắn có để lại một thứ cho anh ở đó."

"Hắn nói với anh trước khi phẫu thuật sao?"

"Đúng vậy."

Hoắc Hữu Thanh mím môi thật mạnh, mãi cho đến khi cánh môi đỏ bừng mới chậm rãi buông ra. Y ngồi đực ra đó không nói lời nào, trợ lý Quế cũng ngồi cùng y.

Một lúc sau, Hoắc Hữu Thanh nói: "Anh dẫn tôi đi xem đi."

Mặc dù Đới Diệc Tân nắm quyền nhà họ Đới, nhưng trong trí nhớ của Hoắc Hữu Thanh, Đới Diệc Tân chưa bao giờ chủ động đưa y về nhà họ Đới. Ngôi biệt thự này đã đi qua bao nhiêu năm tháng nhưng không hề lộ ra dấu vết của sự mục nát.

Hoắc Hữu Thanh lại một lần nữa bước vào nhà họ Đới, cảm thấy nơi này gần giống hệt như nhà họ Đới ở thời không 18 tuổi. Thậm chí y còn có ảo giác rằng mình đang ở trong thời không ấy vậy.

Chiếc két sắt mà trợ lý Quế đã đề cập nằm trong căn phòng ban đầu của Đới Diệc Tân. Và căn phòng này từng là căn phòng y ở lâu nhất trong nhà họ Đới - lúc y chuyển trường ở nước M. Y đã ở đây ít nhất ba ngày một tuần trong một khoảng thời gian.

Vào thời điểm đó, cả cậu và mợ đều nghĩ rằng y tự nguyện yêu Đới Diệc Tân, vì thường xuyên ở lại nên họ đã nói chuyện riêng với y.

Lúc nói chuyện, ban đầu y cũng không có phản ứng gì, nhưng khi nghe cậu nói mình phải bảo vệ tốt cho bản thân với với vẻ mặt kỳ lạ thì mặt y lập tức đỏ bừng.

Y mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thực sự không nói được gì.

Những chuyện đó không phải... không phải hoàn toàn do Đới Diệc Tân ép buộc, y cũng là đàn ông và cũng có những ham m.uốn của riêng mình.

Nói tới chuyện này, y cũng thẹn quá hoá giận mà nói với Đới Diệc Tân: "Tôi sẽ không ngủ lại nhà anh nữa."

Thật ra y nói vậy là đang cố tình chọc giận Đới Diệc Tân. Chuyện này có đôi khi cũng không phải ép buộc, nhưng cậu y đã nhắc khéo vậy rồi, y biết đã đến lúc phải làm rõ lập trường của mình, không nên đắm chìm trong những thú vui không lành mạnh như vậy.

Nhưng có đôi khi Đới Diệc Tân cũng rất xảo quyệt. Hắn không nói chịu không, mà chỉ quỳ trước mặt Hoắc Hữu Thanh, hôn lên từ đầu ngón chân. Hoắc Hữu Thanh hít một hơi và nắm lấy tóc Đới Diệc Tân, nhưng khi thoáng thấy đôi mắt màu hổ phách của đối phương thì lập tức khựng người buông tay ra.

Có cách nào đâu, y cắn ngón tay mình. Cửa sổ không đóng chặt, rèm cửa bị gió thổi tung, trong bóng tối dập dềnh, pháo hoa trắng xóa lặng lẽ viếng thăm. Mi mắt của Hoắc Hữu Thanh dưới ánh nắng trông như những viên ngọc sống động.

Cắn ngón tay một lúc, cũng không thể chịu nổi đôi môi của Đới Diệc Tân.

Đỏ thật.

***

"Ngài Hoắc, két sắt ở đây."

Hoắc Hữu Thanh nhìn sang theo tiếng gọi, di chuyển qua tủ đầu giường, có một cái két sắt âm tường. Y đi tới, trợ lý Quế dời nó ra.

Két sắt có mật mã và vân tay.

Mật mã......

Trợ lý Quế không nói mật khẩu, e rằng anh ta cũng không biết. Đới Diệc Tân giữ chiếc két sắt này cho riêng mình, chắc chắn y sẽ mở nó.

Hoắc Hữu Thanh vô thức nhập ngày sinh nhật của mình.

Sai.

Lại nhập ngày họ gặp nhau lần đầu tiên ở nước M.

Vẫn chưa đúng.

...

Y nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt một lúc lâu, nhập thời gian họ gặp nhau lần đầu tiên khi còn nhỏ.

Thật sự y chẳng có ấn tượng gì cả, bởi vì khi Đới Diệc Tân kể cho y nghe chuyện quá khứ đã nhiều lần nhắc tới ngày tháng này.

Nhập mật khẩu.

Rồi đặt ngón tay mình lên đó.

"Ting ting".

Cửa két sắt đã được mở thành công.

Hoắc Hữu Thanh nhìn giấy tờ bên trong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy nhập mật mã, y nhìn thấy góc trên bên phải màn hình có mấy con số, một lần nhập sai, số đó sẽ giảm đi 1. Nó làm y rất căng thẳng, căng thẳng quá mức, y cảm thấy như thể mình đã bỏ quên một chi tiết, nhưng sao cũng không nhớ nổi.

Sau khi lấy tài liệu bên trong ra, y đứng dậy rời khỏi phòng. Khi trợ lý Quế đi ra, anh ta ân cần đưa khăn giấy cho y và hỏi: "Ngài Hoắc, giờ chúng ta đi luôn sao?"

Hoắc Hữu Thanh cảm ơn, lúc vào thang máy, ánh mắt của y nhìn vào nút thang máy lầu hai.

"Trợ lý Quế, tôi lên lầu hai một chút, anh đợi ở trong xe đi." Hoắc Hữu Thanh đổi ý.

Trợ lý Quế gật đầu, ra khỏi thang máy ở lầu một, để Hoắc Hữu Thanh đi một mình.

Mục đích của Hoắc Hữu Thanh là căn phòng mà Đới Diệc Tân đã bị nhốt trong một thời gian dài. Khi cửa thang máy mở ra, vẫn còn một tác phẩm điêu khắc nửa người nửa rắn khổng lồ. Phải chăng là bởi vì hôm nay trời nhiều mây, lại còn là tượng nên có cảm giác mặt mũi của hình người trên đó cực kỳ lạnh lùng, như thể nó thật sự biến thành một con rắn khổng lồ, nhìn chằm chằm con mồi bước vào lãnh địa của mình.

Đi dọc hành lang vào sâu hơn.

Lần đầu tiên y đến căn phòng này ở thời không 27 tuổi.

Y nhẹ nhàng mở cửa ra, trong phòng tối đen như mực, căn phòng đã lâu không có người lui tới tỏa ra mùi khó ngửi. Hoắc Hữu Thanh không vào trong. Y dừng ở cửa, nhìn bóng tối dường như vô tận.

Ở một thời không khác, có một người đang bị nhốt ở đây.