Chương 26

Người được hắn ôm vào lòng phản ứng cực lớn, y đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn hắn đầy sợ hãi, như đang nhìn một kẻ điên không nói lý.

"Đới tiên sinh." Hoắc Hữu Thanh mở miệng.

Một câu xưng hô hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Đới Diệc Tân vẫn giữ nguyên tư thế bị đẩy ra, thậm chí tay hắn còn chưa buông xuống. Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú trắng tuyết cố giữ bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ——

Em ấy chưa từng gọi tên mình, giờ đây lần đầu tiên gọi hắn lại là Đới tiên sinh.

Hoắc Hữu Thanh không dám nhìn Đới Diệc Tân nhiều, vội vàng nói: "Nếu ba ngài không có ở đây, vậy tôi xin phép về trước."

Ngay cả "anh" cũng đổi thành "ngài".

Lần này Đới Diệc Tân không ngăn cản, hắn kiềm chế cảm xúc, một lần nữa im lặng, tựa như trở lại dáng vẻ an tĩnh và kiệm lời ban đầu. Hắn nhìn tờ giấy trên tay, ảnh là của hắn, ngày tháng năm sinh là của hắn, cái tên dùng một chân để đổi lấy cũng là của hắn.

Thế nhưng Hoắc Hữu Thanh vẫn không nhìn hắn.

Hoắc Hữu Thanh đang đi tới cửa đột nhiên dừng lại, y không biết Đới Diệc Tân ở nhà họ Đới có tiếng nói quan trọng đến mức nào, nhưng y vẫn muốn thử một lần, lần sau chưa chắc đã có thể bước vào nhà họ Đới, hoặc là nói y chưa chắc đã dám tới.

"Đới tiên sinh, chuyện của Đới Nguyên tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu mợ của tôi. Tôi mong ngài có thể chuyển lời tới ba của ngài một chút..."

Y chưa kịp nói hết lời, lần đầu tiên Đới Diệc Tân không lễ độ mà ngắt lời y. Chưa đầy một phút, đối phương như trở thành một con người khác.

Kiêu ngạo, xinh đẹp và lạnh lùng.

"Tại sao tôi phải giúp cậu chuyển lời?"

Đới Diệc Tân vốn đã cao hơn y, dáng vẻ khi không cúi đầu làm khí chất dịu dàng thường ngày mất sạch, có lẽ sự ngoan ngoãn ban đầu vốn dĩ là do hắn ngụy trang.

Đới Diệc Tân nhìn y bằng đôi mắt màu hổ phách không chút cảm xúc, khóe môi hơi nhếch: "Chỉ những người có tiền mới có thể đến bàn đàm phán, người như cậu, không thể ngồi vào bàn đàm phán mà nói chuyện với ba tôi."

Sự sỉ nhục trong lời nói rất nghiêm trọng, từ nhỏ đến lớn Hoắc Hữu Thanh chưa từng bị ai nói như vậy, trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng bệch.

Y nói lời xin lỗi một cách cứng nhắc rồi vội vàng rời đi, nhưng thời điểm y bước ra khỏi cửa, giọng nói của Đới Diệc Tân vang lên.

"Tôi chờ cậu ở chỗ này."

Câu này như một lời báo trước.

Báo trước hướng đi tiếp theo cũng như báo trước số phận.

Dự báo không sai.

Một tuần sau, Hoắc Hữu Thanh lại đến thăm hỏi nhà họ Đới.

Lần này y gặp được những thành viên khác của nhà họ Đới, chẳng hạn như quản gia. Đối phương là một người đàn ông đứng tuổi, nhưng trông rất nho nhã, dường như ông ta đã biết trước rằng Hoắc Hữu Thanh sẽ đến nên chuẩn bị bữa trà chiều phù hợp với khẩu vị của y, còn nói đại thiếu gia vẫn chưa về, bảo y chờ một lát.

Cơ thể Hoắc Hữu Thanh cứng ngắc ngồi xuống, không hề có hứng thú với đồ ăn ngon trên bàn, đợi khoảng mười lăm phút, y không nhịn được hỏi: "Đới tiên sinh có ở nhà không?"

Y đang nói đến ba Đới.

Quản gia nói: "Hai ngày trước Đới tiên sinh đã ra nước ngoài rồi, hóa ra cậu tới là muốn tìm Đới tiên sinh sao? Tôi còn tưởng cậu là bạn của đại thiếu gia."

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy bối rối, không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng khi khuôn mặt khóc lóc khi say rượu của cậu xuất hiện trong đầu y, y phải mặt dày buộc mình ở lại đợi tiếp.

Cả đêm hôm trước y không ngủ được, không ngờ nửa đêm lại thấy cậu mình về.

Cậu uống rất nhiều rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, đi đứng loạng choạng, y muốn đi tới đỡ, nhưng lại nhìn thấy cậu ngã nhào trên sô pha che mặt khóc. Tiếng động này quấy rầy đến mợ vốn dĩ cũng ngủ không được, mợ xuống lầu nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh rõ ràng có chút luống cuống liền đuổi y lên phòng ngủ, lại nói: "Cậu con uống nhiều quá sẽ bị xúc động. Không có chuyện gì đâu, con không cần nghĩ nhiều."

Sao lại không có gì được?

Trong mười năm qua y đã thấy rất nhiều dáng vẻ của cậu, nghiêm khắc, chiều chuộng, khí phách, nhiều mưu mô... Y chưa bao giờ thấy cậu mình khóc như một đứa trẻ.

Hoắc Hữu Thanh biết rằng mặc dù cậu của y ngoài mặt an ủi mợ nói mình có thể làm ăn nhỏ, nhưng trong lòng cũng không thể vượt qua được.

Đây là lỗi của y.

Ngay cả khi cuộc điều tra cho thấy cái chết của Đới Nguyên không liên quan gì đến y, nhưng nhà họ Đới vẫn sẽ giận chó đánh mèo. Hoắc Hữu Thanh nghĩ, nếu trút hết lên người y thì tốt rồi.

Thề là y lại một lần nữa đến thăm hỏi nhà họ Đới.

Ở một mức độ nhất định nào đó y dám đến là vì những lời Đới Diệc Tân đã nói với y lần trước. Y nghe ra hàm ý trong đó.

"Đại thiếu gia về rồi." Lời nói của quản gia cắt ngang dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của Hoắc Hữu Thanh, y vô thức đứng dậy quay đầu lại, nhìn thấy Đới Diệc Tân mặc tây trang phẳng phiu bước vào từ cửa, chân trái của hắn hình như có vấn đề, lúc đi hơi mất tự nhiên.

Hoắc Hữu Thanh chưa mở miệng, tầm mắt của đối phương đã dán chặt vào y.

Y mím môi, chờ đợi một trận chế nhạo nhưng kết quả vượt xa dự liệu của y. Thái độ của Đới Diệc Tân rất tốt, còn nắm tay y trước mặt mọi người.

Đới Diệc Tân người cao, tay cũng to, gần như vây y trong vòng tay hắn.

"Tôi rất vui khi em tới tìm tôi." Người thanh niên nói xong, dùng lễ nghi của nước ngoài chạm nhẹ lên hai má y. Cảm xúc lạnh lẽo khiến Hoắc Hữu Thanh cảm thấy mình giống như đang bị một vật chết chạm vào, hoặc là một con rắn. Cơ thể vốn cứng nhắc của y càng đơ hơn, sau đó y như một con rối bị Đới Diệc Tân dẫn lên phòng.

Tiếng đóng cửa khẽ gọi lại hồn của Hoắc Hữu Thanh, y liếc nhìn bàn tay vẫn đang bị nắm chặt của mình, cố nén không rút ra, lựa chọn ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên đang gần ngay trước mặt, nhẹ giọng nói: "Tôi không đủ tư cách để thương lượng với ba anh, vậy tôi có tư cách để thương lượng với anh không? Nếu tôi có tư cách, anh có thể bảo ba mình buông tha cho mấy người cậu tôi được không?"

Lần trước y trở về đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến hành vi có thể nói là biế.n thái của Đới Diệc Tân.

Ôm y, ngửi y, hôn má y.

Đây không phải là giao tiếp thông thường giữa những người bạn bình thường, bọn họ không quen biết nhau.

Ngoài ra y cũng nghĩ đến những gì Đới Nguyên đã nói với y.

Đới Nguyên nói Đới Diệc Tân rất thích tranh giành đồ vật với hắn, bây giờ những lời đó đã được chứng minh. Đới Nguyên vừa mới chết, Đới Diệc Tân nóng lòng muốn đổi tên mình thành tên của Đới Nguyên, có lẽ y cũng là một trong những thứ mà Đới Diệc Tân muốn tranh giành.

Bởi vì y có quan hệ thân thiết với Đới Nguyên.

Hoắc Hữu Thanh nhớ tới nụ hôn say khướt đó, ngay cả cậu của y cũng kiểm tra camera giám sát, sao người nhà họ Đới có thể không xem? Rất có thể Đới Diệc Tân cho rằng y không đơn giản chỉ là bạn bè của Đới Nguyên, cho nên mới sinh ra hứng thú với y.

Câu trả lời của Đới Diệc Tân với Hoắc Hữu Thanh là: "Không ai có thể làm tổn thương em và gia đình của em."

Lời hứa hẹn này tạm thời làm cho Hoắc Hữu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy rằng y muốn nhận được câu trả lời dứt khoát từ ba của Đới Diệc Tân, nhưng y cũng biết hiện tại mình không thể yêu cầu quá nhiều.

Y ép mình nở một nụ cười.

"Cảm ơn anh."

"Đới Nguyên."

Đới Diệc Tân nghe vậy khóe môi kéo ra một nụ cười, kế tiếp hắn đưa ra một yêu cầu hết sức vô lý. Hắn đòi Hoắc Hữu Thanh trang điểm cho mình.

"Kỹ thuật trang điểm của tôi không tốt lắm." Hoắc Hữu Thanh từ chối nửa chừng mới nhớ mình đã từng trang điểm cho Đới Nguyên.

Đới Diệc Tân thậm chí còn muốn tranh cả cái này?

Ngay cả bản thân Hoắc Hữu Thanh cũng không phát hiện, trong lòng y bất tri bất giác sinh ra cảm giác chán ghét đối với Đới Diệc Tân.

Y quay mặt đi, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nói tiếp: "Được rồi, tôi giúp anh trang điểm, nhưng phải nói trước là tôi trang điểm không giỏi cho lắm."

Sự đáp lại của Đới Diệc Tân là cúi đầu, hắn vô cùng thân thiết cọ hai má Hoắc Hữu Thanh, nhẹ nhàng nói: "Không sao."



Khuôn mặt này giống hệt Đới Nguyên, càng trang điểm, nhận thức này càng ăn sâu vào trong lòng Hoắc Hữu Thanh. Lúc cầm phấn trên tay, y không khỏi rùng mình, trong lúc hoảng hốt, dường như y nhìn thấy Đới Nguyên đang cười với mình.

Lúc Đới Nguyên cười, đôi mắt màu hổ phách luôn cong lên.

Miễn cưỡng ổn định tâm trạng, y nhanh chóng dùng cọ trang điểm cho Đới Diệc Tân, tô son xong, y khẽ nói: "Được rồi."

Đới Diệc Tân không nhìn vào gương, hắn bảo Hoắc Hữu Thanh đứng yên chờ mình, rồi tự mình đi vào phòng thay đồ.

Khoảng mười phút sau, Hoắc Hữu Thanh mới nghe thấy tiếng động. Y không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay mình ngẩn người, mãi đến khi lọt vào mắt là một dải lụa trắng. Tầng tầng lớp lớp lụa trắng, dưới cùng là mặt lụa bóng loáng.

Y sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn dọc theo dải lụa trắng hướng lên trên, là một chiếc váy cưới rất đẹp, nhưng lúc này nó lại đang mặc trên người Đới Diệc Tân.

Trên tay Đới Diệc Tân cầm một bó hoa, gương mặt làm hắn trông như một cô dâu trẻ trung và xinh đẹp. Nếu chỉ nhìn mặt thôi có lẽ sẽ có rất nhiều người ái mộ, nhưng vì hình thể quá cao lớn đã bộc lộ bản chất đàn ông của hắn một cách không thương tiếc.

Bi.ến thái...

Bi.ến thái!

Sự nhẫn nhịn của Hoắc Hữu Thanh vào lúc này cuối cùng cũng sụp đổ, y chẳng thể bất chấp được điều gì nữa, thầm nghĩ chỉ muốn thoát khỏi đây.

Y chạy hai bước thì eo đã bị một cánh tay dài ôm lấy.

Cô dâu bế chú rể lên giường, chiếc váy cưới trắng tinh như cánh hoa rải trên giường.

- Hết chương 26-