Bị nhốt ở nhà hơn mười ngày, Hoắc Hữu Thanh bỏ lỡ ngày khai giảng. Điện thoại thì bị cậu lấy đi, y không có cách nào biết được việc mình không trở lại trường học đã khiến Cung Lang ở trong nước oanh tạc điện thoại của mình.
Nếu không phải anh trai của Cung Lang trông chừng cậu thì chắc cậu đã mua vé máy bay bay đến tìm người rồi.
Không chỉ Cung Lang mà bạn cùng phòng của y cũng gọi tới, trong đó thường xuyên nhất là bạn cùng phòng tên Cừu Vấn Phỉ, ở trên mạng hỏi y có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao lại hoãn việc quay lại trường học vân vân.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh đều không biết.
Trong khoảng thời gian ở nhà này, y cảm giác được rõ ràng là cậu mình bận đến sứt đầu mẻ trán. Đã rất lâu rồi cậu không tan làm đúng giờ, y thỉnh thoảng sử dụng điện thoại cố định ở nhà gọi điện qua thì cậu đều đang tăng ca, không nói được hai câu đã vội vàng cúp máy.
Mợ cũng không giống lúc trước, ngay cả lúc ăn cơm cũng thất thần, đã nhiều ngày nay y không đến phòng đàn, ra ngoài đều là đến công ty của cậu.
Mấy chuyện này là Hoắc Hữu Thanh hỏi tài xế gia đình mới biết.
Những chuyện khác thường đều nói cho Hoắc Hữu Thanh, nhà họ Đới canh cánh trong lòng về cái chết của Đới Nguyên, rất có thể đang giận chó đánh mèo mà xả hết lên đầu của cậu mợ.
Hoắc Hữu Thanh cũng đã đoán được ngày này rồi sẽ đến.
Trong khoảng thời gian này y luôn ngủ không ngon, hôm nay cũng vậy, nửa đêm giật mình tỉnh giấc lại trằn trọc không có cách nào ngủ lại được nữa. Y ôm chân nhìn chằm chằm vào ánh trăng hồi lâu, nhìn hoài nhìn mãi, ánh trăng tựa như biến thành gương mặt tái nhợt của Đới Nguyên.
Y sợ tới mức run lên, khó khăn lắm mới kìm được âm thanh khớp hàm va vào nhau.
Một lúc sau, y đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị xuống nhà bếp pha cho mình một cốc sữa. Dì giúp việc nói sữa sẽ giúp dễ ngủ hơn.
Hoắc Hữu Thanh như du hồn bước ra khỏi phòng, vô tình phát hiện khe cửa phòng làm việc của cậu mình vẫn sáng, lúc đầu tưởng quên tắt đèn, sau lại nghĩ có lẽ cậu còn bận việc công ty. Y suy nghĩ, pha cho mình một cốc sữa rồi lấy thêm một cốc nước ấm đến trước cửa phòng.
Đứng bên ngoài thư phòng, còn chưa kịp gõ cửa, tiếng nói bên trong đã vang lên trước.
"......Vốn lưu động trong tài khoản còn bao nhiêu? Không đến mức đều bị kẹt đấy chứ?"
Giọng của cậu nghe rất mệt mỏi: "Lúc trước hợp tác mua đất, gần như toàn bộ tiền đều đã đập vào đó, bây giờ nhà họ Đới đơn phương rút lui, công ty chúng ta căn bản nuốt không trôi một dự án lớn như vậy... Bên ngân hàng chắc cũng nghe tin rồi nên nhao nhao không muốn cho vay. Những khách hàng từng hợp tác với chúng ta bây giờ đều biết chúng ta làm mích lòng nhà họ Đới, thậm chí họ còn không thèm nghe điện thoại của anh."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ..." Mợ nói được nửa chừng lại khóc lớn.
Cậu an ủi ngược lại mợ: "Không sao đâu, cùng lắm thì về nước làm ăn nhỏ. Anh làm đồ nướng rất ngon, đến lúc đó mở một quán đồ nướng cũng có thể nuôi sống một nhà chúng ta."
Như trong cái khổ tìm được niềm vui, còn cười nói muốn mở quán đằng sau trường đại học, nhất định là kiếm được không ít.
Mấy lời sau đó Hoắc Hữu Thanh không nghe nổi nữa, y về phòng của mình ngồi mãi cho đến bình minh. Y cắn tay, khuôn mặt xinh đẹp đầy sự thống khổ, cảm giác áy náy và sợ hãi. Sau khi mười đầu ngón tay bị cắn muốn nát thì mới dừng lại. Y đứng dậy nhìn sắc trời tảng sáng ngoài cửa sổ.
Cửa sổ hướng ra vườn sau, trong sắc trời xanh xám đến hoa hồng vốn luôn kiều diễm cũng bị lấn lướt.
Tầm mắt y lướt qua những bụi hoa hồng nhìn về phía bức tường rào ở cuối vườn hoa.
Bất kể như thế nào, người có liên quan nhất đến cái chết của Đới Nguyên chính là y, cậu mợ của y không phải người có lỗi, nếu nhà họ Đới muốn trả thù thì cũng phải trả trên người y.
Hơn nữa ít nhất y phải đi chịu lỗi với nhà họ Đới, nếu không phải y... Nếu không phải y muốn đi xem cá voi sát thủ, Đới Nguyên sẽ không chết.
Nghĩ đến đây, Hoắc Hữu Thanh đi vào phòng tắm rửa mặt, trong gương hiện ra khuôn mặt phờ phạc ốm nhom, hai mắt đỏ ngầu đến giật mình, hai quầng thâm dưới mắt cũng vô cùng rõ ràng. Mười mấy ngày nay y không ngủ yên giấc, gánh nặng trong lòng gần như đè y đến suy sụp.
—
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoắc Hữu Thanh trèo qua tường, khoảng thời gian này y luôn ở trong phòng, nếu người nhà phát hiện không thấy y thì ít nhất cũng phải đợi đến trưa.
Đới Nguyên từng nói địa chỉ nhà mình với Hoắc Hữu Thanh, đợi đến khi y bắt xe đi đến nơi, dù biết nhà họ Đới gia thế hiển hách nhưng khi xuống xe y vẫn bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp.
Biệt thự của nhà họ Đới toạ lạc bên hồ, những cây cọ cao to như những người lính canh kéo dài ở hai bên cổng sắt, cuối con đường rộng như quốc lộ kia là một ngôi nhà với diện tích rất lớn và mang dáng dấp của thế kỷ trước.
Hoắc Hữu Thanh đứng ngập ngừng bên ngoài cổng sắt, cửa sắt chạm trổ hoa văn mở vào trong như để chào đón y đi vào. Y nhìn nửa người của mình còn chưa ra khỏi xe liền nhấc chân đi vào trong.
Từ cổng sắt đến ngôi nhà mất hơn mười phút đi bộ của Hoắc Hữu Thanh, lúc y đứng ngoài nhà thì cửa được mở ra từ bên trong trước.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp quản gia nhà họ Đới hay là người làm gì đó, nhưng không ngờ người mở cửa lại là Đới Diệc Tân.
Dáng người của Đới Diệc Tân cao lớn, cao hơn Hoắc Hữu Thanh một cái đầu. Lúc cửa mở, cái bóng của hắn đổ xuống như bao lấy cả người Hoắc Hữu Thanh. Chỉ có điều, lúc này trông Đới Diệc Tân cũng không được tốt lắm, sắc mặt của hắn cũng không khá hơn Hoắc Hữu Thanh là bao, trắng bệch như tờ giấy.
Hoắc Hữu Thanh theo bản năng nghĩ rằng đối phương đang đau buồn vì cái chết của Đới Nguyên, y lập tức cúi đầu xuống: "Thật, thật sự rất xin lỗi, tôi..."
Y nhất thời không biết nên nói cái gì, thanh niên đứng ở trước mặt y chần chờ một hồi mới cất lời nói: "Vào trước đi."
Đới Diệc Tân lách người chừa lối vào, chờ Hoắc Hữu Thanh vào nhà rồi hắn mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dẫn người đi vào phòng khách.
"Chân của anh làm sao vậy?" Hoắc Hữu Thanh bỗng nhiên nói.
Mặc dù Đới Diệc Tân đã cố hết sức che giấu sự bất tiện của mình trong việc đi lại, cuối cùng vẫn bị phát hiện. Hắn dừng lại một chút nhìn thiếu niên mà mình đưa vào.
Khuôn mặt này quá giống rồi.
Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy khuôn mặt này không khỏi nhớ tới Đới Nguyên. Y không kìm chế được nước mắt, cảm giác như đứng trên vách núi dựng đứng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tự trách và cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng, cướp đi hết tất cả sự chú ý của y, ngay cả khi Đới Diệc Tân đi đến gần mình cũng không hay.
Chờ tới khi phát hiện ra thì chẳng biết Đới Diệc Tân đã nhìn y bao lâu.
Hoắc Hữu Thanh vội lau nước mắt trên mặt, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi..."
Y bị cuốn theo cảm xúc của mình đến mức không chú ý đến ánh mắt của Đới Diệc Tân đang nhìn mình, sự vui sướиɠ được nguỵ trang dưới sự bình tĩnh trong đôi mắt ấy.
Đới Diệc Tân dùng ánh mắt đó nhìn Hoắc Hữu Thanh mấy lần, rốt cuộc cũng nhìn về hướng khác, mấy giây sau tầm mắt lại nhìn về phía Hoắc Hữu Thanh: "Tôi có vài lời muốn nói với cậu, có thể đến phòng tôi không?"
Mặc dù Hoắc Hữu Thanh cảm thấy vào phòng để trò chuyện có chút kỳ quái nhưng y vẫn đồng ý, có lẽ đối phương cảm thấy trong phòng riêng tư và thích hợp để nói chuyện hơn.
Y theo Đới Diệc Tân vào thang máy, tầm mắt không tránh được nhìn chân trái của hắn. Y phát hiện chân trái của Đới Diệc Tân có chút mất tự nhiên, hình như là bị thương.
Nội thất trong biệt thự của nhà họ Đới đều rất hiện đại, phòng của Đới Diệc Tân cũng rất lớn, gấp ba bốn lần phòng của Hoắc Hữu Thanh, bên ngoài cửa sổ là hồ nước xanh biếc.
Nhưng lúc này Hoắc Hữu Thanh không có tâm tình thưởng thức khu nhà cao cấp này, y là vì muốn xin lỗi nên mới tới đây, cũng muốn cầu xin đối phương buông tha cho cậu mợ mình.
Vì thế sau khi vào phòng không bao lâu, Hoắc Hữu Thanh đã cúi đầu chín mươi độ xin lỗi với Đới Diệc Tân.
Đới Diệc Tân là anh trai của Đới Nguyên, y cũng phải xin lỗi đối phương.
Hoắc Hữu Thanh không nhớ mình nói "xin lỗi" bao nhiêu lần, nhưng thực tế nó cũng không làm giảm được bao nhiêu gánh nặng trong lòng y.
Đó là một mạng người, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể bù lại một sinh mệnh hoạt bát.
"Anh ơi."
Xưng hô này đột nhiên làm cho Hoắc Hữu Thanh sững người.
Y ngây người một hồi mới ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh - Đới Diệc Tân. Y cũng chợt phát hiện phong cách ăn mặc của hắn không giống thường ngày.
Đới Diệc Tân luôn ăn mặc trưởng thành hơn so với tuổi của mình, tỷ như hắn thích âu phục, mà Đới Nguyên lại thích hơi hướng thiếu niên hơn, kiểu ăn mặc như mấy chàng trai mới lớn áo len, áo thun, T-shirt, quần jean, quần thể thao,... giản dị làm sao.
Hôm nay Đới Diệc Tân mặc áo len màu trắng, tóc mái mềm mại xõa xuống trước trán, hơn nữa gương mặt còn giống nhau như đúc, thoạt nhìn tưởng như Đới Nguyên sống lại trước mắt.
Đới Diệc Tân đến gần, hắn nắm bả vai của Hoắc Hữu Thanh nâng y dậy: "Không sao, em tha thứ cho anh."
Theo lẽ thường Hoắc Hữu Thanh hẳn là nên thở dài nhẹ nhõm, hoặc là cảm giác áy náy trong nội tâm sẽ vơi đi một chút, nhưng y vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lông mi y run rẩy: "Ba của anh có ở nhà không? Tôi muốn, muốn gặp ông ấy một lần."
Đới Diệc Tân luôn lễ độ lại từ chối yêu cầu của y, lời cự tuyệt là: "Anh à, anh không cần gặp bố em đâu."
Đới Diệc Tân lại gọi Hoắc Hữu Thanh là "anh".
"Anh..." Cuối cùng Hoắc Hữu Thanh cũng nhịn không được: "Tại sao anh cứ gọi tôi là anh vậy?"
Rõ ràng Đới Diệc Tân lớn hơn y.
Câu hỏi này khiến Đới Diệc Tân mỉm cười.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là Đới Nguyên mới chết, hắn lại có thể lộ ra nụ cười vui vẻ đến vậy.
Nhưng lời nói sau tiếng cười ấy càng đáng sợ hơn nữa: "Bởi vì bây giờ em là Đới Nguyên."
Đới Diệc Tân nói.
—
Đới Diệc Tân vừa dứt lời, Hoắc Hữu Thanh không khỏi lùi lại, nhưng tay của hắn vẫn nắm vai y. Y lùi một bước, Đới Diệc Tân lại tiến lên một bước.
Bởi vì mấy ngày nay Hoắc Hữu Thanh ngủ không ngon, vẻ ngoài phờ phạc, nhưng Đới Diệc Tân vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh, giống như đang nhìn món bảo vật quý hiếm, đóa hoa hồng lộng lẫy nhất. Vừa quan sát, vừa tiến lại gần, như con chó lâu ngày rốt cuộc cũng lộ ra nguyên hình là sói, hoặc là rắn.
Lúc ôm được người vào lòng, hắn nóng lòng ghé vào cổ đối phương hít một hơi thật sâu, mùi hương giống y hệt như hắn tưởng tượng, hương thơm ngọt ngào từ trong da thịt.
Giây tiếp theo hắn đã bị đẩy ra.
Hoắc Hữu Thanh bị dọa sợ, đầu ngón tay cũng phát run: "Anh... Anh... Anh bị bệnh sao?"
"Anh, sao anh lại nói em bị bệnh? Em rất bình thường." Vẻ mặt Đới Diệc Tân có chút tủi thân, mà dáng vẻ tủi thân này thường gặp trên khuôn mặt của Đới Nguyên.
Giống như lúc y không đồng ý đi câu cá với Đới Nguyên, không đồng ý khiêu vũ với hắn, không đồng ý... Tóm lại, đây là vẻ mặt Đới Nguyên thường xuyên biểu hiện.
Hoắc Hữu Thanh ý thức được mình không thể ở lâu hơn nữa, y nghĩ có lẽ Đới Diệc Tân vì cái chết của em mình mà tinh thần tạm thời không ổn định.
Y vội vàng bỏ lại câu "Xin lỗi, tôi phải về nhà" liền muốn rời đi, nhưng còn chưa đi tới cửa đã bị hắn ôm lại.
Đới Diệc Tân cao hơn y rất nhiều, lúc ôm lấy y, cảm giác bức bách quá mức mãnh liệt trong nháy mắt quét qua toàn thân. Chân Hoắc Hữu Thanh nhũn ra, sau đó cứng ngắc mà nhìn Đới Diệc Tân làm nũng với mình.
Đúng vậy, Đới Diệc Tân làm nũng với y.
Rõ ràng cái người có vóc dáng cao lớn này chưa làm nũng được mấy lần, nên làm chuyện này cũng kém hơn em trai Đới Nguyên, nhưng hắn vẫn cố chấp dụi mặt vào cổ Hoắc Hữu Thanh.
Dụi vài cái, hắn lấy thứ gì đó từ trong túi ra.
Là chứng minh thư.
Hắn đưa chứng minh thư cho Hoắc Hữu Thanh xem, đôi mắt màu hổ phách sáng đến lạ thường, trong đó có đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhưng không có nỗi đau mất em trai.
Ảnh chụp trên chứng minh thư, tên và ngày tháng năm sinh.
Trong ảnh, hai anh em có gương mặt giống nhau, tên Đới Nguyên, năm sinh 20 tuổi.
"Em là Đới Nguyên." Đới Diệc Tân nói rành mạch.
Nói xong, hắn lớn mật chạm môi vào gò má mà mình ngày nhớ đêm mong, lúc chạm vào môi của Đới Diệc Tân còn run run.
Đó là sự hưng phấn, đó là vui sướиɠ, đó là sự mê đắm từ sâu trong cốt tủy.
— Tôi tha thứ cho em vì đã động lòng với người khác, tha thứ cho em vì ánh mắt đầu tiên em không nhìn tôi, tha thứ cho em vì không phát hiện ra tình yêu mà tôi bày tỏ với em từ lâu. Nhưng đã không còn quan trọng, khi tôi trở thành Đới Nguyên, em có thể yêu tôi rồi.
- -----------------
*Chú thích:
[1]: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
[2]: Cha hiền con hiếu.
- Hết chương 25-